Vì bản thân có kết cấu quá lớn nên tự nhiên thế giới mẹ sẽ hấp dẫn nhiều đầu lâu hơnLúc những đầu lâu kia vừa xuất hiện, Tà Thần đã nhận ra điều bất ổn. Ngoại trừ việc gọi ra càng nhiều phân thân hơn, hắn ta còn huy động toàn bộ lực chiến đấu trong thế giới mẹ!
Trung Thần Châu…
Cơn động đất đã kéo dài hơn nửa tháng nay, một lời đồn đáng sợ truyền miệng từ người này qua người khác.
“Dưới mặt đất có một loại đầu lâu rất kinh khủng, cơn động đất này xảy ra cũng do đám đầu lâu ấy cắn xé…”
“Mấy cái đầu lâu đó cao đến cả mười triệu mét, chúng có thể cắn nuốt mọi thứ…”
“Mau trốn đi!”
Có vài người nghe được lời đồn này chỉ khịt mũi coi thường. Thế giới mẹ là nơi nào chứ? Trời sập còn có người cao chống cho!
Thái Nhất Thiên Cung đã không còn tồn tại, tộc Hữu Hùng và tộc Thần Nông Thị bị diệt, không có thế lực nào khác tiến vào Trung Thần Châu nên nơi đây đã thành nơi vô chủ.
Một vài gia tộc lớn ở Minh Hồ bắt đầu rục rịch…
Trung Thần Châu là địa điểm đất lành chim đậu, nói thế nào cũng sẽ sinh ra thế lực siêu cấp, những gia tộc lớn này liệu có khả năng thay thế Thái Nhất Thiên Cung không?
Những ngày qua, các gia tộc lớn của Minh Hồ vì tranh quyền đoạt lợi mà đã tổ chức vài trận tỷ thí lôi đài liên tiếp!
Các thiên tài Bỉ Ngạn cảnh trong tộc càng đánh càng khí thế.
Ngày hôm ấy, quanh Minh Hồ có đến vài chục nghìn người tụ tập, trên mặt hồ có hai thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi truy đuổi nhau, lướt đi như chim én. Khi hai người tiếp xúc với nhau, tiếng nổ rung trời động đất lại vang lên, khiến cả nước trong Minh Hồ cũng phải lăn tăn gợn sóng.
Hai thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi này đấu với nhau chừng một nén nhang, một người trong đó là Bỉ Ngạn cảnh Tam Trọng Thiên rõ ràng chiếm ưu thế rất lớn. Y không ngừng đè ép làm sức mạnh của đối thủ hao mòn dần, chẳng bao lâu nữa y sẽ chiến thắng.
“Tường Long Chân Kiếm Thức! Chịu thua đi!” Bỉ Ngạn cảnh Tam Trọng Thiên kia hét lớn.
Lúc này, cơn động đất lại bắt đầu…
Cảm giác rung rung lần này rất mạnh, mặt đất như đang gợn sóng, một vài căn nhà không chịu nổi đã sụp đổ.
Vì gần đây xảy ra rất nhiều động đất nên mọi người cũng không xem đây là chuyện to tát gì, thậm chí họ còn để ý đến trận chiến trên mặt hồ nhiều hơn.
Ngay khi vị Bỉ Ngạn cảnh Tam Trọng Thiên kia đánh ra kiếm thức tuyệt diệu vô song ấy, mực nước trong Minh Hồ bỗng sụt xuống thật nhanh, như thể đáy Minh Hồ đã bị thủng. Toàn bộ nước trong Minh Hồ có thể so với biển rộng mênh mông đã rút đi hết!
“Đây là do kiếm thức của đứa bé Tô gia kia à?”
“Mới là Bỉ Ngạn Tam Trọng Thiên thôi, không thể nào mang lại uy lực nhường này…”
“Nhưng Minh Hồ bị như kia là sao!”
Những khán giả đang đứng xem xung quanh không ai biết tại sao Minh Hồ lại như vậy. Kể cả hai người đang bay trên mặt hồ cũng không rõ, cho nên cả hai đều dừng tay trước hiện tượng kỳ dị này.
Sau khi nước hồ rút đi, mọi người lập tức trông thấy một khuôn mặt rất lớn ở đáy hồ. Khuôn mặt ấy có đủ mắt, mũi, miệng, tất cả đều sinh động như thật.
Có người chỉ nghĩ rằng từ xưa đến nay dưới đáy Minh Hồ đã có pho tượng đó rồi, nhưng số người liên tưởng đến lời đồn đáng sợ kia thì chiếm phần đông…
Thế giới mẹ đang bị hàng nghìn hàng vạn đầu lâu cắn nuốt, sớm muộn gì thế giới này cũng sẽ bị ăn sạch!
“Soạt!”
Đây là một cái đầu lâu to gấp năm trăm lần. Nó vẫn luôn tiến thẳng về một hướng mà cắn xé, tựa như con sâu đục lỗ xuyên qua quả táo vậy. Nó đào ra một cái hang động dài nhỏ bên trong thế giới mẹ, cuối cùng cắn thủng Trung Thần Châu!
Những cơn động đất liên tiếp trong Trung Thần Châu những ngày qua cũng là do đầu lâu này gây ra.
Trong mắt đám đầu lâu, vật sống được ưu tiên hơn nhiều so với vật chết…
Sau khi đột ngột chui ra khỏi đáy Minh Hồ, nó lập tức mở cái miệng to lớn của mình ra và cắm một ngụm về phía bờ hồ.
“Răng rắc!”
Trên bờ Minh Hồ hiện ra một dấu răng thật lớn, từ hai thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi cho đến mấy chục nghìn khán giả vây xem đều biến mất trong cái miệng khổng lồ kia.
Tại mỗi một nơi trên thế giới mẹ gần như đều đang diễn ra cảnh tượng giống ở Minh Hồ. Đầu lâu gấp mấy trăm lần đã được xem là nhỏ, có rất nhiều đại châu xuất hiện đầu lâu to đến gấp mấy chục nghìn lần.
Bỉ Ngạn cảnh bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của đám đầu lâu khổng lồ này, ngay cả Bất Hủ cảnh cũng chỉ có thể chống lại đầu lâu to gấp nghìn lần…
Bên bờ Minh Hồ, một vài kẻ may mắn thoát được cú táp kia đang không ngừng bay đi thật nhanh hòng rời xa đầu lâu to gấp ba trăm lần kia.
Một người trong đó run lên bần bật, gương mặt chợt nhòa đi rồi cuối cùng biến thành Tà Thần.
“Lục Chân Viên Dung Bạo!”
Tà Thần không có bất kỳ một động tác dư thừa nào, sáu quả cầu năng lượng màu sắc khác nhau đã hình thành từ đầu, hai tay, hai chân và phần bụng của hắn ta. Ngay sau đó, chúng đều dịch chuyển tức thời vào trong miệng đầu lâu.
“Ầm!”
Một cột sáng chói lòa khủng khiếp bắn thẳng lên từ đỉnh đầu lâu, toàn bộ Trung Thần Châu đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thoáng sau, đầu lâu kia đã hóa thành bột mịn…
Cách đó mấy trăm đại châu, trên giường lớn đặt giữa cung điện màu đen, Tú Châu đang rúc vào trong ngực Tà Thần.
Khoảng thời gian qua tính tình Tà Thần trở nên rất nóng nảy và quái đản, đôi khi Tú Châu còn nghi ngờ không biết người bên gối mình có phải là Tà Thần bản tôn hay không.
Đằng sau đại điện này là một khoảng sân rất rộng, trên đó có hơn chục nghìn người đang ngồi xếp bằng, toàn bộ đều là phân thân của Tà Thần.
Dù nói là phân thân nhưng họ không khác gì bản thể, họ đều có thực lực ngang ngửa, khí tức giống hệt và thậm chí là cả ý nghĩ cũng giống…
Đối mặt với đám đầu lâu đang điên cuồng xâm nhập, Tà Thần nhanh chóng nhận ra đây là một mối phiền phức rất lớn. Nếu không thể diệt hết đám đầu lâu này thì chẳng mấy chốc thế giới mẹ sẽ bị nuốt ăn hết sạch!
Nhưng dù hắn ta có huy động lực lượng của thế giới mẹ hay là thông qua Hắc Thuyền đi hỏi tộc Vô Không thì vẫn không thể tìm ra biện pháp hữu hiệu nào.
Vài ngày trước Hắc Thuyền liên hệ với tộc Vô Không, Thông Thiên giáo chủ còn giáng lâm đến thế giới này để kiểm tra và xem xét, song y chỉ bảo rằng y sẽ nghĩ cách rồi quay về Bỉ Ngạn lần nữa…
Vào thời điểm mấu chốt chẳng bao giờ dựa được vào ai khác, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Hắn ta nhanh trí lệnh cho hơn mười nghìn “Tà Thần” đi tìm đáp án, đó là lý do vì sao trên khoảng sân này lại có nhiều người đến vậy.
Những Tà Thần này có kẻ thì tự mình nghiên cứu suy nghĩ, có kẻ thì tụm năm tụm ba châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
“Lục Chân Viên Dung Bạo” mà ban nãy Tà Thần sử dụng để diệt trừ đầu lâu to gấp năm trăm lần bên bờ Minh Hồ là do các Tà Thần này nghiên cứu ra.
Dùng cái giá thấp nhất để diệt trừ đối thủ mạnh nhất, ý nghĩ này không sai. Thế nhưng số lượng đầu lâu quá nhiều nên hiện giờ vẫn đang bị thiếu rất nhiều năng lực.
“Haiz…”
Tà Thần nằm trên giường thở ra một hơi thật dài.
Tú Châu buộc gọn mái tóc đen của mình lên, đôi mắt trong veo nhìn Tà Thần. Nàng ta hỏi: “Có nhiều phân thân nghĩ cách giúp phu quân vậy rồi, sao phu quân vẫn phải suy tư?”
Gần đây tính tình Tà Thần đúng là đã thay đổi rất nhiều. Khi xưa hắn ta chỉ cần phá hư là được, nhưng bây giờ sau khi nắm giữ thế giới mẹ, hắn ta ngược lại muốn cứu thế giới mẹ…
Đây cũng không phải là chuyện mà hắn ta thông thạo.
“Nếu đám đầu lâu này chỉ đến từ một phía thì ta chưa chắc đã sợ chúng, thế nhưng chúng phân bố trong khắp hỗn độn này, bốn phương tám hướng xung quanh đều có cả, chẳng thể nào đề phòng được. Đây không phải là vấn để nghĩ ra cách hay không, mà đây vốn là một bài toán không đáp án…” Tà Thần nói.
Tú Châu dùng một tay che đi bờ vai trần của mình, đồng thời cúi thấp đầu suy nghĩ: “Đám đầu lâu kia có ghét thứ gì không?”
“Có ghét gì không à…” Ý nghĩ của Tà Thần đã bay đi rất xa, nhưng rồi hai mắt hắn ta đột nhiên sáng ngời: “Tú Châu, nàng nói xem chúng ghét gì?”