Cả thế giới mẹ đều rất kinh ngạc trước chuyện xảy ra gần đây. Bất luận là tiểu tộc an phận tại một góc hay là những thế lực siêu cấp đều đang thảo luận về ý thức và nỗi căm hận cường đại kia là do người nào phóng ra. Trong đó cũng có một số người biết được đôi chút và đoán là của La ChinhSo với những nơi khác thì chuyện xảy ra tại mấy đại châu do tộc Hữu Hùng khống chế còn ly kỳ hơn. Từng đoàn tượng đất hình thù kỳ quái đột nhiên xuất hiện rồi chém giết khắp xung quanh.
Thực lực của những tượng đất đó không đồng đều nhau, cuối cùng vẫn bị các cường giả của tộc Hữu Hùng giết chết.
Trong đó số tượng đất tại Huyết Hải Châu là nhiều nhất, giám ngục trưởng, cai ngục và tù binh tại nhà tù dưới lòng đất thành Nguyệt Thuẫn đã chết rất nhiều.
Số tù binh còn lại bị chuyển đến phía Bắc thành và tạm thời giam giữ ở đó.
Cuối cùng Tú Châu và những tù binh khác cũng rời khỏi lòng đất không có ánh sáng, bị nhốt trong một chiếc lồng sắt to lớn.
Tú Châu dựa vào lồng sắt, đưa mắt ngóng nhìn nơi xa, trong lòng có chút lo sợ bất an. Xem ra Tà Thần đã có được sức mạnh mà nàng ta không tưởng tượng nổi.
Trong mắt Tú Châu, đây là việc hiển nhiên, trước nay nàng ta vẫn luôn tràn ngập tự tin về thiên phú của Tà Thần.
Nhưng Tà Thần đích thân tới đây, hắn ta sắp phải đối mặt với cả tộc Hữu Hùng, thậm chí là phải đối đầu trực tiếp với Cơ Hiên Viên.
Nghe nói đó là Bất Hủ cảnh, người kế thừa huyết mạch cường đại nhất!
Hiện giờ đã không còn cơ hội nào để tiến vào Bất Hủ cảnh. Với thực lực của phu quân, làm sao là đối thủ của hắn ta?
Những tù binh khác phát hiện Tú Châu giống như phát điên, cả ngày thì thầm nói chuyện với không khí, không gì ngoài lặp đi lặp lại hai câu nói.
“Chàng có thể đừng tới không?”
“Ta van cầu chàng…”
Đương nhiên Tà Thần có thể nghe được âm thanh giống như nói mê này. Nhưng Tú Châu biết rõ những lời khẩn khoản cầu xin như vậy là không có tác dụng.
Hắc Thuyền tiến về phía trước với tốc độ nhanh chưa từng có!
Một tầng không gian vô hình bao quanh Hắc Thuyền, nhìn qua giống như Hắc Thuyền đang trôi dạt trong một không gian bình thường, nhưng thực tế nó đang chạy trong một không gian độc lập. Trong không gian này, tốc độ của Hắc Thuyền vẫn liên tục tăng lên theo cấp số nhân.
Bốn ngày qua, Hắc Thuyền đã lướt qua hơn mười đại châu, đi tới biên giới địa bàn của tộc Hữu Hùng, Hắc Hạp Châu.
Mấy năm nay tộc Hữu Hùng và tộc Thần Nông Thị luôn không ngừng bành trướng, các đại châu bị bọn họ chiếm cứ càng lúc càng nhiều, hai đại tộc bọn họ đã sắp sửa liền kề nhau.
So với các thế lực siêu cấp khác, địa bàn của hai đại tộc này có điểm đặc biệt hơn, vách tường giữa các châu với nhau có màu xanh, hơn nữa Phạn văn tại các vách tường đều đã qua sửa chữa. Chỉ nhân tài trong tộc bọn họ mới có thể xuyên qua vách tường, người ngoại tộc không thể xuyên qua. Nếu nhất định phải xuyên qua thì buộc phải đánh vỡ vách tường, thế thì phải chuẩn bị tinh thần khai chiến với tộc Hữu Hùng.
Dưới vách tường của Hắc Hạp Châu được xây dựng một trạm canh gác cực lớn, trên đỉnh trạm được khắc một pho tượng gấu khổng lồ.
Hắc Thuyền vừa tới đã nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của trạm canh gác này. Mấy chục người tức tốc xông ra khỏi trạm canh gác.
Đa số những người này đều là Bỉ Ngạn cảnh Bát Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên, trong đó có ba người là Thập Tam Trọng Thiên cùng một cường giả Hồn Nguyên cảnh.
Thực lực của trạm canh gác này đã vô cùng mạnh.
“Lại có kẻ lạc đường không biết sống chết” Một gã Thập Tam Trọng Thiên vừa ngáp vừa nói.
“Hẳn là thuyền hàng lạc đường, giao toàn bộ vật trên thuyền ra đây thì có thể tha cho bọn họ một con đường sống” Một gã Cửu Trọng Thiên khác nói.
Nhiệm vụ của trạm canh gác vô cùng nhàm chán, cho nên bọn họ thường xuyên nghĩ cách mua vui. Đụng tới những con thuyền lạc đường như thế này, bọn họ tuyệt đối không bao giờ buông tha. Cho dù cướp bóc những thuyền hàng đó thì đám thương nhân kia cũng không dám nói gì, trong thế giới mẹ có ai dám trêu chọc tộc Hữu Hùng?
Lúc con thuyền kia đang nhanh chóng tới gần, những Bỉ Ngạn cảnh này đều bay lên, định lướt qua vách tường chặn lại bọn họ. Chỉ có gã Hồn Nguyên cảnh kia là không hề nhúc nhích.
Hồn Nguyên cảnh nhìn chằm chằm con thuyền đang từ xa tới gần, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Con thuyền này không hề có vẻ muốn giảm tốc độ, chẳng lẽ định đâm vào vách tường?
Chờ khi thấy rõ hình dáng con thuyền, gã Hồn Nguyên cảnh kia mới lập tức biến sắc: “Đó là Hắc Thuyền!”
Hắc Thuyền danh tiếng lẫy lừng trong thế giới mẹ, nhưng không mấy ai từng thấy, gã Hồn Nguyên cảnh này từng có cơ hội nhìn thấy một lần nên vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.
Những Bỉ Ngạn cảnh khác nghe được hai chữ Hắc Thuyền thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Trong Hắc Thuyền không có ai là tầm thường, yếu nhất cũng phải là Thánh Hồn cảnh, bọn họ không đủ sức ngăn chặn. Ban nãy bọn họ còn vội vàng xông lên kiếm chút lợi lộc, giờ phút này lại gấp rút chạy về hệt như chuột gặp phải mèo.
“Mọi người đừng hoảng, cho dù có là Hắc Thuyền thì cũng không thể phá vỡ vách tường với Phạn văn đặc biệt của chúng ta!” Hồn Nguyên cảnh nhắc nhở.
“Cũng phải, vách tường tinh thể không dễ dàng bị phá hủy như vậy…”
“Mau thông báo với quân Kiến Châu!”
“Hắc Thuyền tập kích!”
Vách tường của Hắc Hạp Châu được cải tạo từ phương pháp mà văn minh Nguyên Linh cung cấp, mạnh gấp ba lần so với vách tường tinh thể bình thường!
Hắc Thuyền cách vách tường càng lúc càng gần, sắp sửa đụng vào.
Thần Đồ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở Tà Thần: “Những vách tường này trông có vẻ khang khác…”
Trước đây bọn họ đã xuyên qua rất nhiều vách tường. Những vách tường đó hoàn toàn chịu sự khống chế của Tà Thần, lúc Hắc Thuyền tới gần, vách tường tinh thể tự động mở ra một cái lỗ lớn giống như hoan nghênh bọn họ.
Tà Thần thản nhiên nhìn vách tường tinh thể màu xanh, nhướng mày: “Từng bị sửa thì sửa lại là được”
Ý niệm trong đầu hắn ta khẽ động, vách tường thật dày kia chợt dâng lên gợn sóng giống như mặt biển, rồi bắt đầu điên cuồng vặn vẹo. Ánh sáng xanh biếc bên trong vách tường tinh thể nhanh chóng phai màu, trong nháy mắt đã hóa thành màu hổ phách vốn có!
“Soạt!”
Bề mặt vách tường tinh thể nứt ra một cái khe lớn, Hắc Thuyền cứ thế tiến vào mà không chút cản trở.
Gã Hồn Nguyên cảnh của tộc Hữu Hùng há hốc miệng, nhìn trân trân cảnh tượng này. Những Bất Hủ cảnh khác cũng trố mắt, nhất thời không biết nói gì.
Tà Thần đứng trên boong thuyền nhìn xuống những người bên dưới, miệng phun ra hai chữ: “Sâu bọ”
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”
Mặt đất vốn cứng rắn phát ra tiếng gầm rú, từng cột đá nhanh chóng chui lên từ dưới lòng đất, đâm về phía những Bỉ Ngạn cảnh, Hồn Nguyên cảnh trên kia.
“Chúng ta chạy mau!”
Gã Hồn Nguyên cảnh kia dù không cam lòng nhưng vẫn phải hạ lệnh bỏ chạy, định sử dụng dịch chuyển không gian ngay lập tức. Những Bất Hủ cảnh khác cũng vậy, bọn họ chỉ muốn trốn đi thật xa. Nhưng khi sử dụng thần thông không gian, bọn họ mới phát hiện không gian nơi này không hề có phản ứng.
Đối với Tà Thần, chuyện như phong bế không gian thật sự dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh, đám người tộc Hữu Hùng đã bị vô số cột đá bao vây lại…
Những cột đá này giống như tượng đất. Nhìn như không chịu nổi một kích nhưng đánh mãi không tan, hủy mãi không diệt, mỗi một lần xuất hiện trở lại, sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội.
Chẳng mấy chốc, đám Bỉ Ngạn cảnh này đã bị cột đá đâm xuyên qua người.
Sức mạnh của gã Hồn Nguyên cảnh kia cũng dần dần cạn kiệt, phát ra tiếng rít gào không cam lòng: “Ta là dòng chính Cơ gia, ngươi không thể giết ta như vậy được…”
Sau khi gào lên những lời này, thế tấn công của cột đá đột nhiên dừng lại, trong lòng gã Hồn Nguyên cảnh dâng lên một tia hy vọng, may là đối phương vẫn sợ uy danh của Cơ gia.
Nhưng âm thanh kế tiếp đã khiến gã rơi vào hầm băng.
“Người của Cơ gia? Vậy chết chầm chậm một chút…”
Cột đá chậm rãi đâm về phía gã Hồn Nguyên cảnh, kèm theo đó là tiếng gầm gừ không cam lòng của gã.
“Ngươi định xông thẳng vào đó sao?” Thần Đồ không nhịn nổi, bèn hỏi.
“Có lẽ thế” Trên mặt Tà Thần hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có.
Khóe mắt Thần Đồ bất giác co giật một chút. Người này thật sự quá điên cuồng, không biết rốt cuộc hắn ta muốn đi làm cái gì!