Trần Hoàng Dịch Kiếm gần như nhận được toàn bộ sức mạnh trong Hắc Thủy vực. Có thể nói lúc này hắn ta đã thay thế cô gái kia, trở thành chủ nhân của Hắc Thủy vực!“Vù!”
Hắn ta xoay nhẹ thanh kiếm, đôi mắt mất đi tất cả mọi tình cảm, đạo uẩn của Trảm Tình Thần Đạo hòa lẫn vào sức mạnh sợ hãi nguyên thủy.
“Dịch Thần Nhất Kiếm!”
“Roẹt!”
Thanh kiếm trong tay Trần Hoàng Dịch Kiếm chém ngang ra.
Tất cả sức mạnh sợ hãi nguyên thủy bùng nổ, tạo ra một đường kiếm rộng khoảng mấy chục nghìn mét và bổ về phía ảo ảnh khổng lồ với tốc độ khó tin.
Đầu tiên, đường kiếm nâu lướt qua hai cánh tay của ảo ảnh, kế đó đến cơ thể rồi tiếp tục lao mạnh về phía hư không đằng trước…
Một số thánh nhân, á thánh và chân thần đại viên mãn đứng hai bên dọc đường bay đều thầm khiếp sợ vì cảm nhận được uy lực và khí thế của đường kiếm không ngừng tiến lên kia.
Đó là nhát kiếm của một á thánh ư?
Những chuyện xảy ra trong chuyến đi đến vực sâu Ma Vực này đã lật đổ toàn bộ nhận thức của bọn họ về thực lực!
Ảo ảnh kia bị Trần Hoàng Dịch Kiếm chặt đứt rồi tan biến hoàn toàn…
Đông Phương Thuần Quân thấy thế bèn nhíu mày. Suốt chuyến đi này, ông ta chưa từng chú ý đến Trần Hoàng Dịch Kiếm, ấn tượng duy nhất của ông ta về kẻ này là vô số xác chết giống hệt như hắn ta bị vùi dưới núi tuyết.
Sao tự dưng hắn ta lại nổi bật như vậy? Không những thế, qua những gì hắn ta vừa thể hiện thì xem ra hắn ta có thể mượn sức mạnh của cô gái kia một cách hoàn chỉnh…
“A, thế cũng không thay đổi được gì” Đông Phương Thuần Quân nhìn những kẻ trước mắt như nhìn những con kiến hôi, thầm nghĩ nhát kiếm vừa rồi hẳn đã tốn hết mọi lực lượng của Trần Hoàng Dịch Kiếm rồi, bọn họ đâu thể chịu được bao lâu nữa?
Đông Phương Thuần Quân khẽ vươn một ngón tay biến ra ảo ảnh khác, ảo ảnh lập tức vồ về phía Trần Hoàng Dịch Kiếm!
Trần Hoàng Dịch Kiếm đã rơi vào trạng thái “Trảm Tình” nên không hề có chút dao động cảm xúc nào khi đối mặt với ảo ảnh khổng lồ, hắn ta chỉ giơ ngang kiếm và bắt đầu tích lũy sức mạnh cho nhát chém kế tiếp.
Cô gái kia vẫn cau chặt mày như trước. Nhờ Trần Hoàng Dịch Kiếm đứng ra chống đỡ hộ cũng chỉ là kế sách tạm thời trong lúc khẩn cấp, Hắc Thủy vực có một lượng sức mạnh sợ hãi nguyên thủy khổng lồ nhưng dù gì vẫn sẽ cạn kiệt.
Đúng lúc này, nàng ta chợt nghe thấy giọng nói truyền âm bằng chân nguyên: “Đưa ta đến bên Đông Phương Thuần Quân đi, ta sẽ đối phó ông ta!”
Cô gái quay đầu nhìn La Chinh đứng ở đằng xa với vẻ khó hiểu, sau đó hỏi lại ngay: “Nhưng ông ta có thể nhìn thấy tương lai… Cho dù ta đưa ngươi qua thì ông ta cũng sẽ phát hiện ngay thôi, ngươi đối phó như thế nào được?”
“Không hẳn” La Chinh mỉm cười: “Ngươi cứ đưa ta qua đó là được!”
Câu trả lời tự tin của La Chinh làm cô gái thoáng sững sờ, cuối cùng nàng ta vẫn sai khiến bản sao Hàm Thanh Đế làm theo.
Bản sao Hàm Thanh Đế vừa ăn cú đập từ bàn tay khổng lồ nên bị thương rất nặng, chẳng qua hắn ta vẫn là một thánh nhân nên vẫn có thể sử dụng Thái Hòa Thần Thương tùy ý.
Bản sao Hàm Thanh Đế chỉ Thái Hòa Thần Thương về phía La Chinh rồi lắc nhẹ, một lối đi không gian lập tức bao trọn lấy hắn và đưa hắn đến chỗ Đông Phương Thuần Quân.
La Chinh khẽ vận dụng suy nghĩ kích hoạt ngọc tỷ trong tay.
Dưới sự hoạt động của ngọc tỷ, toàn bộ đám sâu lớn bắt đầu nhúc nhích rồi nuốt mất ba lần hô hấp trong nháy mắt!
Đông Phương Thuần Quân cũng chú ý đến động tĩnh bên chỗ bản sao Hàm Thanh Đế, vừa thấy bản sao giơ ngang thần thương lên thì đôi mắt chợt lóe vẻ kỳ lạ, nhưng chỉ thoáng sau đã chuyển thành ngạc nhiên.
Tương lai mà ông ta nhìn thấy… đã biến mất hoàn toàn!
La Chinh sử dụng ngọc tỷ nuốt trọn mấy lần hô hấp kế tiếp nên đương nhiên là Đông Phương Thuần Quân không thấy, thế nhưng lối đi không gian đã hình thành, La Chinh cứ thế trốn khỏi ánh mắt nhìn lén tương lai của Đông Phương Thuần Quân và đi ra sau lưng ông ta…
Không thể không nói, phản ứng của Đông Phương Thuần Quân quả là rất nhanh. Dù sao ông ta cũng đã từng thấy La Chinh sử dụng ngọc tỷ, cho nên ông ta vừa thấy tương lai biến thành một vùng mờ mịt là biết ngay La Chinh lại giở trò!
Không những thế, động tĩnh khe khẽ truyền đến từ ngay sau lưng khiến ông ta lập tức xoay người theo phản xạ có điều kiện.
“Roẹt…”
Một đóa sen đỏ bay vòng ra, lướt qua đỉnh đầu của Đông Phương Thuần Quân.
Trong lúc Đông Phương Thuần Quân cúi người xuống, đóa sen đỏ đã phóng đại thật nhanh rồi ập xuống theo ông ta như bóng với hình.
Đông Phương Thuần Quân thấy không thể tránh được bèn cắn chặt khớp hàm, trở tay biến ra một chiếc túi. Đạo uẩn thời gian dày đặc thoát ra ngoài qua miệng túi rộng mở, ông ta lập tức dùng chiếc túi bao lấy sen đỏ.
Sen đỏ có thể chuyển hóa mọi năng lượng nhưng cũng đành bó tay trước “thời gian”. Nó bị miệng túi bao phủ và bị thời gian trói buộc nên không thể tiếp tục hạ xuống nữa.
Nhờ có chiếc túi ngăn cản mà Đông Phương Thuần Quân mới thoát được…
Có điều, đám sen đỏ xuất hiện lộn xộn và phức tạp như cỏ dại mọc tràn lan, cho dù chiếc túi của Đông Phương Thuần Quân cản được đóa sen đỏ trước mặt thì những đóa sen khác cũng hạ xuống ngay sau đó. Cuối cùng, chúng biến thành một lồng giam lớn hơn và bao vây Đông Phương Thuần Quân.
“Hừ!”
Đông Phương Thuần Quân vốn tưởng rằng mình đang ở thế bất bại. Âm Dương Hóa Thế mà ông ta sử dụng có ba tầng thần thông, tầng thứ nhất là Âm Dương Huyễn Ảnh, tuy gọi là huyễn ảnh nhưng nó lại có sức mạnh cực kỳ lớn cũng như uy lực phi phàm. Ông ta vốn có thể thu thập hết tất cả bọn họ bằng tầng Âm Dương Huyễn Ảnh thứ nhất, nào ngờ lại gặp phải nguy cơ thế này. Trong cơn tức giận, ông ta nhẹ nắm đôi tay, điều khiển bàn bát quái to lớn trên hư không chuyển động lần nữa.
Cứ mỗi lần vận dụng thêm một tầng thần thông trong Âm Dương Hóa Thế Đại Pháp, những hao tổn mà ông ta phải gánh chịu lại tăng thêm gấp đôi! Song, vì Âm Dương Huyễn Ảnh không thể ngăn cản La Chinh nữa nên ông ta đành vận dụng tầng thứ hai.
“Âm Dương Sinh Diệt Kiếm!”
Bàn bát quái khổng lồ trên cao chậm rãi chuyển động nhưng khí thế lại ngày càng yếu đi. Song song đó, một bàn bát quái nho nhỏ từ từ xuất hiện trong tay Đông Phương Thuần Quân!
Khí thế to lớn của bát quái khổng lồ đều ngưng tụ hết vào trong bát quái nhỏ!
“Vút!”
Hai thanh kiếm một đen một trắng kéo dài ra từ bàn bát quái nhỏ.
“Roẹt!”
Đông Phương Thuần Quân cầm lấy hai thanh kiếm trắng đen và chĩa thẳng mũi kiếm về phía La Chinh chứ không hề tránh né hay lui lại.
Âm Dương Sinh Diệt Kiếm có thể tuần hoàn trong “sinh, trụ, dị, diệt”, đồng thời biến hóa chân ý Âm Dương Hỗn Độn đến mức cực hạn! Ông ta tự tin rằng mình có thể cắt đứt sen đỏ dù nó đốt được mọi loại năng lượng.
Đông Phương Thuần Quân còn chưa vung kiếm, song La Chinh đã hơi biến sắc bởi nhìn thấy cảnh tượng tương lai thông qua lửa ký ức của Đông Phương Thuần Quân. Sen đỏ có thể chuyển hóa mọi loại năng lượng nhưng không thể nào đốt cháy hai thanh kiếm trắng đen. Không những thế, tất cả những đóa sen đỏ còn bị hai thanh kiếm chém đứt và biến thành những ngọn lửa hừng hực…
“Vèo vèo vèo…”
Cảnh tượng tương lai nhanh chóng thành hiện thực.
Đông Phương Thuần Quân đứng ra vung cặp kiếm dài chém sạch đám sen đỏ, sau đó tiếp tục lao về phía La Chinh!
“Để ta xem ngươi lấy cái gì ngăn cản kiếm của ta!” Đông Phương Thuần Quân cười lạnh.
Để biến hóa ra thanh kiếm này, ông ta đã phải trả một cái giá rất đắt, và hiển nhiên ông ta sẽ đòi lại chúng từ La Chinh.
Âm Dương Sinh Diệt Kiếm có thể cắt đứt sinh diệt, phá hủy vạn vật, ông ta không tin La Chinh có thể tiếp được nó.
Chỉ có điều, ông ta vừa dứt lời thì lại nghe thấy một tiếng “keng” giòn vang…
La Chinh đứng thẳng lưng, cầm kiếm ngang người để cản nhát kiếm của Đông Phương Thuần Quân.
Âm Dương Sinh Diệt Kiếm có thể chém sen đỏ nhưng lại không thể chém Thừa Ảnh kiếm mà lão Viên tặng cho La Chinh.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!