Dưới những vết lõm này đều có người ẩn nấp, tiếng kêu thảm thiết vừa truyền đến rõ ràng là có người gặp nạnNhưng những vết lõm này hẳn là nơi an toàn, Dung Hồn Nguyên Quang không thể chiếu vào người mới đúng. Vậy người đó chết thế nào?
“Nhị đệ! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Địch Thanh hỏi.
“Đệ cũng không biết, là ở sát vách đệ…” Địch Túc căng thẳng nói.
Người vừa kêu thảm thiết chính là kẻ cầm đầu đám người đối đầu với Địch Thanh ban nãy.
Vừa dứt lời, Địch Túc đã lắp bắp: “Này, này… Quái vật… Đừng tới đây…”
“Nhị đệ! Đệ làm sao vậy!” Địch Thanh hét lên.
“A a…”
Địch Túc liên tục kêu lên thảm thiết, sau vài tiếng thì bỗng trở nên yên lặng.
“Nhị đệ! Nhị đệ…”
Mặc kệ Địch Thanh kêu gào như thế nào, bên cạnh vẫn không hề có tiếng đáp lại.
Dung Hồn Nguyên Quang còn ở trước mặt, hắn ta cũng không có cách nào giúp đỡ nhị đệ của mình, chỉ có thể gào lên: “Không cần biết ngươi là quái vật gì, cứ xông tới chỗ ta đi! Địch Thanh ta sẽ xé xác ngươi…”
Nghe tiếng kêu gào của Địch Thanh, sắc mặt Lăng Sương hết sức khó coi. Nàng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này, hơn nữa còn không biết vật kia là gì khiến nàng càng cảm thấy sợ hãi.
Trong không gian chật hẹp, nàng không nhịn nổi mà xích gần tới La Chinh.
Cảm xúc của dương hồn rất dễ bại lộ, hiển nhiên La Chinh cũng cảm nhận được Lăng Sương đang vô cùng sợ hãi. Hắn dựa vào nàng sát hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ…”
“Nhưng đó là cái gì…” Lăng Sương nhỏ giọng nói.
“Dù là cái gì thì cuối cùng vẫn phải hiện hình thôi” La Chinh bình tĩnh nói.
Hắn không chỉ mới một hai lần đối mặt với cảm giác sợ hãi xa lạ này, biểu hiện của hắn điềm tĩnh hơn Lăng Sương rất nhiều.
Nhưng La Chinh vừa dứt lời, một loạt tiếng két két lướt ngang qua mặt tường, sau đó lại truyền tới giọng nói của Địch Thanh, trong đó mang theo chút nghẹn ngào: “Cút ngay! Ngươi là ai! A a a…”
Giống như hai người trước, âm thanh nghẹn ngào này cũng chỉ kéo dài ba hơi thở là đã dừng lại.
Lúc này La Chinh đã nhíu chặt lông mày.
Phẫn nộ chính là bước đầu để có dũng khí xông pha, sau khi tam đệ và nhị đệ liên tiếp chết đi, bây giờ nhất định Địch Thanh đang nổi giận. Trong tình huống này, đáng ra thấy bất cứ vật gì y cũng sẽ không sợ.
Hơn nữa, Địch Thanh ưu tú về mọi mặt, cũng không phải người nhát gan, rốt cuộc y nhìn thấy gì mà lại bị dọa đến mức này?
“Rốt cuộc là thứ quỷ gì…”
Lăng Sương cũng nức nở nói, nàng gần như dính sát lên người La Chinh. Nếu không phải dương hồn kiên cố thì có khi linh hồn hai người đã hòa lẫn vào nhau.
La Chinh không đáp, chỉ nhìn vào miệng vết lõm. Nếu nói không căng thẳng thì nhất định là giả, chỉ là bản năng bao nhiêu năm qua nói cho hắn biết, trong tình huống này, hoảng loạn cũng không có ý nghĩa gì.
“Két két… Két két…”
Tiếng chân nhẹ nhàng lướt qua bức tường, lần này âm thanh phát ra có vẻ gần hơn một chút, hẳn là đến từ vết lõm bên cạnh.
Thân thể Lăng Sương khẽ run lên. Mặc dù nàng cũng cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại nhìn.
Trên vách tường bên cạnh vết lõm dần dần thấm ra một dòng chất lỏng màu đen, chất lỏng này vừa xuất hiện thì đã lập tức biến thành quả cầu màu đen.
“Két…”
Những quả cầu màu đen này đột nhiên hé ra từ giữa, lộ ra từng con mắt nhỏ.
“Đây là cái gì…”
Lăng Sương thét lên một tiếng chói tai, toàn thân lạnh toát, run lên cầm cập.
Thấy những con mắt này, La Chinh lập tức liên tưởng tới những pho tượng hình thù kỳ quái trong thần miếu.
Thực ra những pho tượng này đều không có mắt, căn bản không được gọi là tượng, bởi vì thân hình vặn vẹo kia hoàn toàn là do chắp vá mà thành. Chính nhờ những đôi mắt này mới ban linh hồn cho những pho tượng kia.
Lúc những con mắt này hiện ra từng điểm sáng màu đen, tất cả sợ hãi trong lòng La Chinh đều dâng lên.
Cảm nhận được sự sợ hãi này, trong lòng hắn bỗng trỗi dậy một cảm giác quen thuộc.
Trong vùng đất Đạo Tranh dưới đáy Kiếm tộc, Viên Thừa Thiên từng hóa ra chân ý Nhất Niệm Thiện Ác, ác niệm trong đó có thể giải phóng tất cả sợ hãi trong nội tâm.
Nhưng những ánh mắt này không có chân ý của đạo, như thể khai quật sợ hãi trong lòng chính là thiên phú của nó.
Tiếng thét chói tai của Lăng Sương vẫn quanh quẩn bên tai La Chinh, chạm đến nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Vào giờ khắc này, hắn cũng cảm thấy linh hồn của mình đã cứng đờ, không nghe sai khiến nữa.
“La Chinh, có một cách rất đơn giản để đối phó với Tâm Cụ Nhãn Ma, ngươi có muốn nghe không?” Giọng nói của 9527 bỗng nhiên vang lên.
“Nói mau! Lảm nhảm cái gì!”
La Chinh vẫn còn duy trì một chút tỉnh táo, nhưng hắn cũng biết mình không chống đỡ được bao lâu nữa. Một khi toàn thân hắn bị sợ hãi khống chế, kết cục của đám người Địch Thanh chính là kết cục của hắn và Lăng Sương!
“Nhắm mắt, ngăn cách với bên ngoài, cắt đứt toàn bộ nhận thức, không nghĩ gì hết… Ngươi dùng thần đạo Đoạn Tình thì sẽ không khó lắm đâu… Thứ này không thể đối diện với nó, một khi đối diện thì có lợi hại hơn nữa cũng không chịu nổi” 9527 nói.
9527 còn chưa nói xong, La Chinh đã nhắm mắt lại.
Dương hồn có thể phóng ra thần thức, nhưng La Chinh lại không phóng ra bất cứ thần thức nào. Thần đạo Đoạn Tình vận hành, từng mũi tên linh hồn nhàn nhạt không ngừng phát ra ánh sáng vàng trên bề mặt linh hồn của hắn.
Trước đây, dùng thần đạo Đoạn Tình tôi luyện ra mũi tên linh hồn cũng là sát chiêu của La Chinh, nhưng bây giờ linh hồn hắn đã không còn đủ ưu thế áp đảo nên rất ít khi dùng tới chiêu này.
Tuy nhiên, dùng thần đạo Đoạn Tình khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh không còn suy nghĩ thì vẫn vô cùng nhanh chóng.
Sau khi không còn cảm nhận gì đối với mọi vật bên ngoài, sợ hãi dâng trào trong lòng La Chinh lập tức biến mất, nhưng cảm xúc và thính giác của dương hồn thì vẫn còn. Hắn có thể cảm nhận được những con mắt kia đang nhanh chóng tới gần, đồng thời nghe được tiếng khóc của Lăng Sương càng thêm vang dội, gần như sụp đổ.
“A a a… La Chinh, nó muốn tha ta ra ngoài! Cứu ta…”
Mặc kệ Lăng Sương la hét như thế nào, La Chinh vẫn như không hề nghe thấy. Nhưng hai tay hắn vẫn ôm chặt Lăng Sương, không buông lỏng chút nào, hai người vẫn ở trong vết lõm, không bị Tâm Cụ Nhãn Ma lôi ra.
“Tâm Cụ Nhãn Ma này không mạnh lắm?” La Chinh thầm suy tư trong lòng.
Vừa rồi đám người Địch Thanh gặp nạn chỉ sợ không phải bị Tâm Cụ Nhãn Ma giết chết mà là bị dọa sợ đến mức mất đi năng lực phản kháng, cũng giống như Lăng Sương bây giờ…
Điểm khác biệt là Lăng Sương bị La Chinh giữ lại, không đến mức bị kéo vào trong Dung Hồn Nguyên Quang.
“Đã như vậy…”
La Chinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nâng tay. Ngón tay hắn dần dần biến dạng, hóa thành từng chiếc gai nhọn bay về phía trước.
Trong quá trình này, La Chinh cũng đã kiểm soát tốt khoảng cách, không để đầu ngón tay mình thò ra ngoài vết lõm. Lỡ như ngón tay của hắn không đâm trúng mà dính phải Dung Hồn Nguyên Quang thì thật sự phiền toái, một khi bị thứ kia dính vào là không thể thoát thân.
Đầu ngón tay La Chinh đâm liên tiếp mấy lần cũng không đâm trúng, đồng thời cũng cảm giác được lực kéo trên người Lăng Sương đang tăng lên. Tâm Cụ Nhãn Ma này cũng đang gấp gáp.
La Chinh nhếch miệng cười, gai nhọn hình thành từ ngón tay đâm ra càng nhiều hơn.
Sau hơn trăm lần liên tiếp, một chiếc gai nhọn trong đó đâm thẳng vào một con mắt.
“Éc…”
Một tiếng kêu kỳ quái vang lên, sức mạnh lôi kéo Lăng Sương lập tức biến mất.