Từ trong trọng kiếm Bất Quy Tắc tản ra vài ngọn lửa màu xanh nhạt. Những ngọn lửa này như một loại chất lỏng sền sệt, chậm rãi leo lên trên cánh tay La Chinh và tạo thành một đầu lâu màu lụcĐầu lâu này thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, giống như một con ác quỷ bò ra từ địa ngục, trên đầu có sừng dài và trong miệng tóe lửa!
“Phụt!”
Đầu lâu ác quỷ há miệng phun một cái, ngọn lửa màu xanh biếc đã đốt bừng cả thanh trọng kiếm Bất Quy Tắc.
Xuyên qua ngọn lửa màu xanh biếc, La Chinh nhìn Xà Linh Vương và nói: “Về mặt lý thuyết, Xác Suất Cực Thái ở trong mây không thể hóa giải… Chúng ta cứ đánh thế này thì đúng là không ai làm gì được ai, bởi vì chẳng ai có thể đánh giết một đối thủ có tốc độ vô hạn cả! Đương nhiên, để duy trì Xác Suất Cực Thái thì cần có năng lượng, ta có thể bào mòn ngươi từng chút một trong đám mây này cho đến khi ngươi chết, song ta có lựa chọn tốt hơn”
Dứt lời, thân hình La Chinh chợt biến mất.
Việc biến mất và xuất hiện cùng tiến hành song song với nhau. Ở trạng thái tốc độ vô hạn, không gian và khoảng cách đã không còn ý nghĩa. Vì vậy, mặc dù hắn và Xà Linh Vương cách nhau cả một khoảng xa nhưng trên thực tế có thể xem là chồng lên cùng một chỗ!
“Soạt!”
Trọng kiếm Bất Quy Tắc đã bổ xuống đầu, nhưng thân hình của Xà Linh Vương cũng trực tiếp biến mất, đương nhiên đòn vừa rồi không làm nên chuyện gì.
“Mặc dù không biết ngọn lửa này làm được gì, nhưng uy lực có lớn đến mấy cũng chẳng thể đốt đến trên người ta. Ngươi, ngươi…”
Xà Linh Vương nói được một nửa thì không nói tiếp được nữa. Nó thấy trong đám mây đen xuất hiện một lỗ thủng với đường kính lên đến mấy trăm mét.
Ngọn lửa màu xanh biếc này có thể thiêu hủy một phần của mây đen.
La Chinh quay đầu nhìn Xà Linh Vương, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không.
“Mặc dù Xác Suất Cực Thái rất mạnh, song vẫn có cách để khắc chế nó. Cách khắc chế ấy tên là… Tân Hỏa Cực Thái”
Trọng kiếm Bất Quy Tắc chỉ biết dùng cảm xúc để trò chuyện, ý tứ mà nó muốn biểu đạt chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể dùng lời để nói ra. Nhưng khi La Chinh lấy được năng lực này, hắn rất tự nhiên giải được và đọc ra mấy chữ ấy.
“Soạt!”
La Chinh bắt đầu vung vẩy trọng kiếm Bất Quy Tắc trong mây đen.
Ngọn lửa màu xanh biếc lan tràn khắp nơi.
Mây đen như một tấm màn sân khấu thật lớn, vừa bị ngọn lửa xanh đậm này đốt lên là lập tức bị thủng một lỗ lớn.
Tốc độ La Chinh nhanh cỡ nào? Chỉ một giây thôi là hắn có thể hóa ra hơn nghìn bản thể và vung ra mấy nghìn kiếm.
Mấy nghìn ngọn lửa xanh biếc rạch ra lỗ thủng dài rộng đến mấy trăm nghìn mét trong mây đen!
“Dừng tay!”
Xà Linh Vương cuồng loạn gầm rú rồi nhào về phía La Chinh lần nữa, nó muốn quấy rầy La Chinh để hắn ngừng việc đốt cháy đám mây đen này.
Nhưng về mặt tốc độ, La Chinh và Xà Linh Vương ngang bằng nhau…
Chỉ cần La Chinh duy trì Xác Suất Cực Thái và không ngừng né tránh thì Xà Linh Vương chẳng có cách nào bắt được hắn.
“Phừng phừng phừng phừng…”
Giờ phút này, trọng kiếm Bất Quy Tắc trong tay La Chinh đã biến thành một cây gậy nhóm lửa, châm lửa ra khắp bốn phía.
Một lỗ thủng cực lớn bắt đầu mở rộng ra từ chính giữa mây đen, tốc độ nhanh đến lạ thường.
Khoảng một nén nhang sau, lỗ thủng này đã chiếm hết hai phần ba phạm vi của mây đen. Hơn nửa nén nhang nữa, mây đen với độ dài rộng đạt hai mươi dặm đã cơ bản biến mất, chỉ còn lại một chút xíu nằm rải rác ở ngoài rìa.
Những cụm mây đen ở ngoài rìa này không hề liên kết với nhau, song thân hình của Xà Linh Vương vẫn có thể lướt đi tới lui trong đó.
Bây giờ Xà Linh Vương nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng có nóng ruột hơn nữa thì cũng có ích lợi gì?
Chẳng bao lâu sau, mây đen ở phần rìa chỉ còn lại một cụm lớn cỡ mười mét, Xà Linh Vương cũng bị nhốt trong đó.
Lúc này La Chinh đã bước ra khỏi mây đen, đám người trên địa đàn đương nhiên có thể thấy được hắn.
“Sao chỉ có La Chinh xuất hiện thôi?”
“Xà Linh Vương đâu?”
“Hắn muốn làm gì?”
“Ngọn lửa trên thanh kiếm kia quái lạ quá, nó chảy tới chảy lui như chất lỏng ấy…”
Trong lúc họ đang nhìn, La Chinh bỗng lao vụt về một hướng và dùng sức vung trọng kiếm Bất Quy Tắc lên.
“Soạt!”
Ngọn lửa màu xanh biếc thiêu hủy cụm mây đen cuối cùng nơi Xà Linh Vương đang trốn.
Xà Linh Vương lảo đảo chui ra khỏi mây đen.
“Xì…”
Xà Linh Vương thè lưỡi, vẻ mặt tức giận đùng đùng. Hai lưỡi đao màu đen thi nhau vẩy ra từng nhát chém màu đen, chém về phía đầu La Chinh.
Sau khi mất đám mây đen, Xác Suất Cực Thái không còn giá trị gì nữa, tốc độ của Xà Linh Vương lại khôi phục bình thường.
“Keng keng keng…”
La Chinh dễ dàng ngăn nó lại.
Mà cứ mỗi lần đỡ đòn, ngọn lửa màu xanh biếc lại lan thêm một chút lên trên lưỡi đao màu đen.
Khi đợt tấn công này của Xà Linh Vương kết thúc, ngọn lửa màu xanh biếc đã lặng lẽ lan khắp người nó.
Tân Hỏa do Tân Hỏa Cực Thái phóng ra không hề gây ra cơn đau khi bị thiêu cháy, ít ra Xà Linh Vương không cảm nhận được, vì vậy đợi đến khi nó kết thúc đợt tấn công này mới phát hiện ra mình đã bị ngọn lửa xanh bao phủ, còn La Chinh thì đứng ở đằng xa, trên mặt vẫn treo nụ cười như có như không.
“Thằng nhãi khốn kiếp…”
Lúc Xà Linh Vương định liều lĩnh xông lên lần nữa thì ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên nổ tung, sau đó bùng lên cháy hừng hực.
Ngọn lửa này không có bất kỳ nhiệt lượng gì nhưng lại có lực phá hoại kinh người, ngay cả thể Quỷ Quyệt vẫn bị nó thiêu đốt từng chút một…
“Phừng phừng phừng phừng…”
Thể Quỷ Quyệt của Xà Linh Vương như một nhúm dầu hỏa bị nhóm lửa. Lửa cháy không ngừng, cơ thể nó bắt đầu tan ra và thu nhỏ lại.
Chỉ sau mười mấy hơi thở, Xà Linh Vương đã bị đốt hết sạch.
Từ xưa đến nay, thể Quỷ Quyệt trong Bỉ Ngạn chỉ có hai cách chết, một là bị Phá Diệt Chi Quang tiêu diệt, hai là bị Hư Trần ăn mòn hoàn toàn, mà bây giờ Xà Linh Vương thuộc về kiểu chết thứ ba, một kiểu chết xưa nay chưa từng có.
“Xà Linh Vương vậy mà lại bại!”
“Còn bị thiêu chết nữa!”
“Không ngờ lửa của La Chinh có thể thiêu chết Quỷ Quyệt?”
Giờ phút này, toàn bộ Quỷ Quyệt ở đây đều thấy hơi lạnh sống lưng, không cần biết là nhóm Xà Chủ Xà Linh hay là Điểu Chủ Hầu Chủ.
Dù sao thân là Quỷ Quyệt, chúng đều có đặc quyền bất tử bất diệt. Giờ đây bỗng nhiên có thêm một loại thủ đoạn có thể đánh phá đặc quyền này, trong lòng chúng theo bản năng sinh ra cảm giác nguy cơ.
“Kết thúc rồi à?” Có người hỏi.
“Không, tọa độ của Xà Linh Vương còn ở đây…” Có người đáp lại.
Ánh mắt của mọi người lại tập trung lên bầu trời lần nữa.
Tọa độ đen như mực của Xà Linh Vương vẫn cố định tại đó.
Thân hình La Chinh lóe lên, nhoáng cái đã đi đến giữa không trung. Hắn cầm trọng kiếm Bất Quy Tắc, không chút do dự bổ xuống tọa độ màu đen.
Không còn Không Linh Cầu Thể bảo vệ, đương nhiên tọa độ màu đen không thể tránh khỏi đòn đánh của La Chinh.
Nhưng ngay lúc La Chinh vung nhát kiếm này ra, từ trong tọa độ bỗng có một đốm đen sáng bật lên. Ánh sáng đen này như một lỗ đen khuếch tán ra, đồng thời có một nắm đấm đen thui vươn ra từ đó và đánh mạnh lên trọng kiếm Bất Quy Tắc.
“Rầm!”
La Chinh lập tức cảm giác được trên trọng kiếm Bất Quy Tắc truyền đến một luồng sức mạnh không thể nào kháng cự, ngay sau đó thân hình hắn bị đánh bay ngược ra với tốc độ rất khủng khiếp.
“Ù! Ù! Ù…”
Trong quá trình bay ngược đi, La Chinh không ngừng sử dụng thuật dịch chuyển không gian. Hắn cứ thế xuyên qua khoảng cách hai trăm mét, lặp đi lặp lại liên tục như thế cho đến hơn trăm lần mới dừng lại.
Đối mặt với nắm đấm đột nhiên xuất hiện, La Chinh cũng không suy nghĩ gì nữa. Hắn nhìn lỗ đen bằng ánh mắt bình tĩnh: “Sức mạnh của Xà Linh Vương là do ngươi ban cho, ngươi mới là bàn tay đen thật sự đứng sau lưng hủy hoại Tứ Linh Môn?”