Trong mắt Tà Thần toát lên vẻ từ chối cho ý kiến, hắn ta muốn xem thử La Chinh đang chơi trò gì“Xét theo một góc độ nào đó thì ngươi chính là ta” La Chinh tiếp tục: “Hay nên nói rằng, ngươi là tất cả tà niệm cùng oán hận mà ta phản chiếu ra tại thế giới này”
Bản thân thế giới có ý chí nhất định, La Chinh đã biết chuyện này từ lâu.
Trước khi Tà Thần xuất hiện, thế giới trong cơ thể La Chinh hỗn loạn vô cùng. Các chủng tộc đấu đá với nhau, ngay cả Nhân tộc cũng suốt ngày tranh tới tranh lui. Chỉ cần La Chinh không can thiệp vào là các sinh linh mang đầy dã tâm trong thế giới này sẽ gây ra đủ loại chuyện.
Mà khi Tà Thần xuất hiện, mọi phân tranh cũng kết thúc.
Có một đoạn thời gian, La Chinh thậm chí còn rất cảm kích Tà Thần. Dưới sự quản lý của Tà Thần, thế giới trong cơ thể hắn bắt đầu trật tự hơn, giữa các nước lớn không còn nổ ra chiến tranh nữa, các chủng tộc khác nhau cũng không oán hận và căm ghét nhau nữa.
Khi ấy La Chinh còn tưởng đây là công lao của Tà Thần, hay đúng hơn là, trước khi Thanh Ngọc Chi Linh giải thích, La Chinh vẫn cứ nghĩ là vậy.
Nhưng Thanh Ngọc Chi Linh đã giải đáp vấn đề này cho La Chinh.
Tà Thần chính là thể tập hợp của toàn bộ tà niệm cùng oán hận, sự ra đời của hắn ta không phải trùng hợp mà là một loại kiếp nạn của thế giới.
Kiếp nạn thế giới kiểu này rất hiếm gặp, thông thường chỉ xuất hiện ở Vùng Đất Sơ Khai, mà thế giới trong cơ thể La Chinh lại vừa vặn chính là một Vùng Đất Sơ Khai nho nhỏ. Đương nhiên, sau khi toàn bộ tà niệm cùng oán hận tập hợp hết lại và tạo thành Tà Thần, các sinh linh trong thế giới cũng ôn hòa hơn nhiều.
Ngọc Châu há to miệng nhìn Chúa Tạo Thế, trên mặt là vẻ không thể nào tưởng tượng nổi. Nàng không ngờ phu quân mình lại có lai lịch như thế.
Tà Thần lại tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Thì sao?”
“Nếu ta giết ngươi, thế giới trong cơ thể sẽ lại chìm trong hỗn loạn lần nữa. Đối với ta, chuyện này chỉ có hại chứ không có lợi. Nhưng nếu thả ngươi ra, ngươi nhất định sẽ tìm ta gây phiền phức” La Chinh vừa cười vừa nhấc tay lên, chấm nhẹ về phía Ngọc Châu. Con dao đen lập tức rút ra khỏi cơ thể nàng, máu tươi loang khắp bộ áo trắng trông như một bông hoa thu hết vào trong vết thương, mà vết thương kinh khủng kia cũng bỗng chốc tự lành lại.
Thật ra chưa chắc La Chinh đã giết được Tà Thần. Chỉ cần thế giới trong cơ thể có sinh linh tồn tại là sẽ có rất nhiều phân tranh, từ đó sinh ra oán hận, báo thù, căm ghét, đấu đá…
Tà Thần được sinh ra cùng với thế giới trong cơ thể La Chinh, dù La Chinh có diệt trừ hắn ta thì khi kiếp nạn thế giới tiếp theo giáng xuống, toàn bộ các mặt tiêu cực ấy vẫn sẽ tụ lại lần nữa, và Tà Thần sẽ lại sinh ra lần nữa.
Có lẽ hắn ta không có được ký ức của kiếp này, có lẽ dung mạo sẽ khác hẳn, hay thậm chí cả hình thái cũng thay đổi, thế nhưng hắn ta vẫn cứ là Tà Thần.
“Ý của Chúa Tạo Thế là có thể tha mạng cho phu quân ta ư?” Trong lòng Ngọc Châu dâng lên tia hy vọng.
La Chinh gật đầu, nói: “Loại bỏ tấm chắn vùng đất ký linh, dung hợp lại với thế giới trong cơ thể ta, ta có thể tha cho hắn”
Tà Thần yên lặng nhìn La Chinh một lúc rồi cười cười như đang tự giễu, sau đó nói: “Dù ta không loại bỏ tấm chắn vùng đất ký linh thì chắc ngươi cũng có cách làm được?”
“Muốn tìm ra cách từ ngươi không khó” La Chinh nói.
Tà Thần khẽ khàng thở ra một hơi rồi nói: “Được rồi…”
Vùng đất ký linh của Tà Thần vẫn luôn tồn tại ở thế giới trong cơ thể La Chinh. Sau khi lập nên vùng đất này, La Chinh vẫn chưa một lần đến đó.
Sau này, người của Hắc Thuyền dùng vài mánh khóe nào đó khiến vùng đất ký linh ngăn cách hẳn với thế giới trong cơ thể La Chinh, dù La Chinh có muốn nhúng tay vào cũng không được.
Ý nghĩ của La Chinh khẽ động, La Chinh, Thanh Ngọc Chi Linh, 9527 còn có Tà Thần cùng Ngọc Châu đã xuất hiện giữa không trung. Cách họ không xa là một khoảng không phủ đầy mây mù, trong đó là vùng đất ký linh của Tà Thần.
Khi mọi người tiến đến biên giới của khu vực tràn ngập mây mù này, Tà Thần nhẹ nhàng xoay nhẫn tu di, trong tay hắn ta có thêm một lệnh bài màu đen.
“Cạch!”
Hắn ta bóp nhẹ, lệnh bài màu đen lập tức vỡ nát. Sau đó, lớp mây mù giăng kín khắp nơi như bị mất đi lực lượng chống đỡ, bắt đầu tiên tán không ngừng.
Sau khi mây mù tan biến hết, La Chinh cũng cảm nhận được một loại biến hóa rất kỳ diệu. Hắn cảm thấy thế giới của mình đã khôi phục mối liên hệ với vùng đất ký linh lần nữa.
“Ù!”
La Chinh nhẹ nhàng vung tay lên, hắn và mấy người Tà Thần lại biến mất, giây sau cả nhóm bọn họ đã xuất hiện trong vùng đất ký linh.
Trong quãng thời gian tách ra khỏi La Chinh, Tà Thần đã phát triển vùng đất ký linh của mình rất tốt.
Mặc dù không gian của vùng đất ký linh nhỏ hơn thế giới trong cơ thể La Chinh, nhưng Tà Thần đã tận dụng hết mọi không gian trong đó. Cả thế giới này gần như không có biển mà chỉ toàn là lục địa.
Ở trên vùng lục địa này, xung quanh đều là ngọn núi lớn đen sì, bên dưới mỗi một ngọn núi đều có một quốc gia nho nhỏ.
La Chinh nhìn xuống bên dưới, trên mặt lộ vẻ khác lạ. Rất nhiều quốc gia ở dưới kia đang chìm trong chiến tranh ác liệt, mặt đất rải đầy xác và xương vụn, dù đang đứng giữa không trung cao tít trên mây mà vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
“Sao sinh linh trong vùng đất ký linh của ngươi lại chém giết nhau dữ dội đến thế?” La Chinh nhíu mày hỏi.
Tà Thần hừ lạnh: “Chỉ có không ngừng chém giết mới có thể sinh ra cường giả!”
La Chinh khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn sang ngọn núi cao nằm ở một góc thế giới này. Trên đỉnh núi, từng tia chớp màu trắng đang chớp lóe không ngừng, đây hiển nhiên chính là một trong các đạo uẩn thần đạo mà trước đây Tà Thần từng sử dụng.
Thanh Ngọc Chi Linh để ý thấy tia chớp này, ánh mắt cũng hơi lóe lên. Cả nhóm người liền bay lượn đến ngọn núi ấy.
“Lách tách…”
Cây đại thụ mọc trên đỉnh núi đã bị đánh đến cháy đen, trong lòng đất dưới tàng cây chôn một viên đá quý màu trắng, toàn bộ tia điện đều được bắn ra từ trong viên đá quý này.
“La Chinh, đây chính là thiếu sót thứ hai mà ngươi nói!” Thanh Ngọc Chi Linh cũng kích động hẳn lên.
Sau khi La Chinh dung hợp Huyết Nguyên Thần Đạo, năng lượng Dung Đạo cũng chỉ còn lại hai thiếu sót mà thôi!
Chỉ có điều, để tìm kiếm hai thiếu sót cuối cùng này, văn minh Thanh Ngọc đã phải tốn rất nhiều thời gian mà lại không thu được manh mối nào. Thông qua Phạn văn màu máu của thần đạo Huyết Nguyên, La Chinh đã tìm ra được đầu mối của một thiếu sót trong đó, việc này vốn đã khiến Thanh Ngọc Chi Linh cảm thấy rất may rồi.
Nó cảm thấy văn minh Thanh Ngọc và La Chinh gặp nhau chính là do cõi sâu xa định sẵn, nhưng điều càng khiến Thanh Ngọc Chi Linh câm nín hơn nữa là sinh linh được thả ra từ thế giới trong cơ thể La Chinh lại có thể tìm ra thiếu sót thứ hai…
Có lẽ La Chinh thật sự có thể trở thành người tu bổ năng lượng Dung Đạo.
Dù bây giờ còn chưa tu bổ được, nhưng hắn cũng là người có cơ hội lớn nhất!
“Sao ngươi tìm được viên đá quý ấy?” La Chinh hỏi.
Sau khi tấm chắn vùng đất ký linh được dỡ bỏ hoàn toàn, La Chinh có thể nhìn trộm ký ức của Tà Thần, song hắn lại không làm vậy.
“Ở Bỉ Ngạn Nhị Trọng Thiên” Tà Thần nói.
“Bỉ Ngạn Nhị Trọng Thiên…” La Chinh vô cùng kinh ngạc.
Thông thường, tộc nhân cùng các đệ tử của những thế lực siêu cấp sẽ không nán lại ở Nhất, Nhị, Tam Trọng Thiên. Lúc La Chinh và Lăng Sương vừa bước chân vào Bỉ Ngạn, cũng vì trong tay La Chinh có chìa khóa của Thiên Quỳ thần miếu nên Lăng Sương mới kìm nén tính tình, theo hắn thám hiểm thần miếu này. Còn trên thực tế, ý nghĩ của Lăng Sương khi ấy cũng là muốn đưa La Chinh lên đến Tứ Trọng Thiên.
Dù sao, chỉ cần đến Tứ Trọng Thiên là có thể nhận được phần cấp phát của bản tộc dành cho mình, tốt hơn hẳn so với việc tự mình đi tìm tòi cực nhọc trong Bỉ Ngạn.
Vì vậy, các trọng thiên từ Nhất đến Tam đều rất hoang vắng, có lẽ chỉ có người mới không môn không phái như Tà Thần mới lang thang không mục đích trong đó mà thôi.