La Niệm quay đầu nhìn chằm chằm La Chinh một lúc lâu rồi mới có thể tách hắn ra khỏi cảnh vật xung quanhĐây là một cảm giác rất thần kỳ.
Bởi vì La Chinh không phải ở trong trạng thái ẩn nấp, mà hắn thật sự vẫn đứng tại chỗ, hơn nữa còn không có bất kỳ sự che chắn nào.
“Cha, sao người lại biến thành cây cột…”
La Niệm hỏi.
“Hình như là biến thành cái ghế rồi” Ngự Thần Phong cười ha ha nói.
Tịnh Vô Huyễn bình tĩnh nói: “Đây là biểu hiện của chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên. Trạng thái rất kỳ diệu… thật sự khó có thể hình dung được. Chẳng trách, chẳng trách bộ hài cốt kia lại có thể khiến thiên hạ không thể chiến đấu. Đạo Chân Ý có thể trực tiếp nhằm căn nguyên của sinh mệnh…”
Mắt La Chinh chợt lóe, tất cả các ý niệm đều tan biến, đạo Chân Ý tỏa ra từ trong cơ thể hắn cũng hoàn toàn biến mất.
“Hài cốt? Đó là cái gì?” La Chinh lại hỏi.
Tịnh Vô Huyễn mỉm cười: “Đệ vẫn chưa biết mục đích của Đạo Tranh đúng không? Hoặc có thể nói, đệ không hiểu tại sao Tiêu Thánh để đệ tham gia Đạo Tranh?”
La Chinh lắc đầu.
Mấy năm nay, hắn đã quen với trạng thái này rồi.
Dường như những người xung quanh đều biết sự thật, chỉ có hắn là ngây ngô không biết gì.
Mỗi khi hắn hỏi tới, bọn họ đều tỏ ra cao thâm khó mà đoán lắc đầu, khiến hắn đoán tới đoán lui. Điều này làm cho La Chinh chẳng còn lời nào để nói.
Vì thế, hiện tại La Chinh dứt khoát không hỏi gì hết. Đến lúc thì những gì hắn nên biết đều sẽ được biết.
“Đạo Tranh mà huynh nói nhất định liên quan đến tranh đoạt thần đạo” Sau khi nghĩ một chút, La Chinh vẫn nói.
Tịnh Vô Huyễn gật đầu: “Đệ nói đúng!”
Trong Hỗn Độn, Thần Vực là một cá thể độc lập, hoặc nói nó giống như một hòn đảo cô lập!
Ngày càng có nhiều vị thần có được tuổi thọ vĩnh hằng, nên càng có nhiều suy nghĩ về thế giới này hơn. Tìm kiếm trên mặt không gian, tìm kiếm trên mặt thần đạo…
Nhưng muốn tiến thêm một bước sau thần đạo thì lại gian nan biết bao?
Trừ một số ít người có được một bản thiếu của đạo Chân Ý ra thì còn lại dường như đều không thể nhích nổi một bước.
Nhưng những phần thiếu của đạo Chân Ý kia cũng khiến một bộ phận thánh nhân, á thánh, thậm chí đại viên mãn hiểu rõ rằng sau thần đạo thật sự tồn tại một thế giới rộng lớn, cũng chính là biển Chân Ý không bờ bến…
Làm sao để có thể vượt qua đại dương này đã trở thành câu hỏi để tất cả các vị thần phải suy nghĩ.
Mục đích của “Đạo Tranh” chính là để giải quyết câu hỏi đã được lưu truyền qua vô số kỷ nguyên thần này.
Mỗi lần tổ chức Đạo Tranh, các vị thần từ khắp nơi trong Thần Vực sẽ kéo nhau đến đó. Có một số người còn mang theo các chữ Phạn màu vàng đi vào.
Một số người trong bọn họ trao đổi quan điểm của mình, biểu đạt suy đoán của mình về thế giới này, lý giải những thần đạo mới lạ. Họ tranh luận, biện giải với nhau, lúc dữ dội thậm chí còn chỉ trích nhau…
Mục đích cuối cùng chính là hy vọng tìm được điểm đột phá trong thần đạo.
Nghe xong những lời này của Tịnh Vô Huyễn, La Chinh lại hỏi: “Vậy thì liên quan gì đến hài cốt?”
“Có” Tịnh Vô Huyễn mỉm cười. “Bởi vì Nhược Mộc lớn lên hết cỡ sẽ hòa thành một thể với bộ hài cốt kia. Mà sở dĩ Nhược Mộc trở thành vực không chiến chính là vì bộ hài cốt kia, hoặc có thể nói chính là vì đạo Chân Ý tỏa ra từ bộ hài cốt kia khiến tất cả mọi người không thể ra tay ở trong đó… bao gồm cả thánh nhân!”
“Đạo Chân Ý của một bộ hài cốt mà lại có thể làm được đến mức này?” La Chinh há hốc miệng.
Tịnh Vô Huyễn gật đầu.
“Vậy bộ hài cốt đó mạnh tới mức nào mà lại có được đạo Chân Ý khủng khiếp như thế?” La Chinh kinh hãi.
Khi tu luyện một số thần đạo, khí thế tỏa ra có thể có được hiệu quả vô cùng độc đáo.
Ví dụ như thuật Đại Thống Trị.
Sau khi tu luyện thuật Đại Thống Trị đến mức giới hạn cao nhất, những gì trong khu vực xung quanh vị thần thi triển thuật này vốn không thể chống lại mệnh lệnh. Vị thần thi triển thuật Đại Thống Trị yêu cầu mọi người không được ra tay trong đó thì những người chịu ảnh hưởng của thuật Đại Thống Trị sẽ không thể chống lại!
Nhưng bộ hài cốt trên Nhược Mộc kia không biết đã chết bao nhiêu năm rồi. Vậy mà sau khi hợp thành một thể với Nhược Mộc lại có thể khiến thánh nhân cũng không thể ra tay?
Vậy thì lúc còn sống, rốt cuộc bộ hài cốt này… mạnh đến mức nào?
Nghe những lời này, Tịnh Vô Huyễn mỉm cười, nói ngay: “Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng đã có kết luận về tu vi của bộ hài cốt kia khi còn sống. Có lẽ khi còn sống bộ hài cốt kia đã ngồi thuyền nhỏ Chân Ý, vượt qua được biển Chân Ý không bờ không bến kia”
“Vượt qua biển Chân Ý?” Mắt La Chinh lộ rõ một tia khao khát.
Mặc dù hắn đã đọc được tám nghìn chữ về đạo pháp tự nhiên Chân Ý, đã lĩnh ngộ được tám phần tâm pháp Chân Ý này, nhưng hắn vẫn chưa bắt đầu khởi hành trong biển Chân Ý!
“Đúng, vượt ra ngoài từ biển Chân Ý, đến thẳng Bỉ Ngạn” Tịnh Vô Huyễn thản nhiên nói: “Hắn là cường giả Bỉ Ngạn Cảnh”
“Bỉ Ngạn Cảnh!” Trong mắt La Chinh tỏa ra một tia sáng: “Vậy thì hắn là sinh linh vượt cấp sao?”
Tịnh Vô Huyễn lắc đầu: “Còn chưa có kết luận. Qua những kỷ nguyên thần từ trước tới nay, bộ hài cốt kia luôn được Kiếm tộc tôn thờ như thánh vật. Cho dù là bản thân Kiếm tộc, có lẽ cũng không thể tìm ra nguồn gốc của nó. Cũng chính vì vậy, Kiếm tộc mới có thể kêu gọi toàn bộ người của Thần Vực tiến hành Đạo Tranh. Sợ rằng Kiếm tộc là tộc có hứng thú với đạo Chân Ý nhất…”
La Chinh gật đầu: “Hóa ra đám người Kiếm tộc kia còn có lai lịch như vậy”
“Sợ rằng Đạo Tranh lần này còn có ý nghĩa khác. Đặc biệt đối với đệ mà nói, phần đạo Chân Ý này của La Niệm thật sự đến quá đúng lúc” Tịnh Vô Huyễn thản nhiên nói.
“Đại sư huynh và Nhị sư huynh không tham gia sao?” La Chinh hỏi.
Ngự Thần Phong bị La Chinh đả kích, còn đang co đầu rút cổ đứng ở một bên lười nói chuyện.
Tịnh Vô Huyễn lắc đầu: “Đó không phải chuyện bọn ta nên làm. Mục tiêu của ta chính là phải giúp cái tên ngu ngốc kia khống chế rừng Lang Tuyền” Vừa nói, Tịnh Vô Huyễn vừa chỉ vào Ngự Thần Phong ở cách đó không xa.
Ngự Thần Phong bất mãn, cả giận nói: “Có thể đừng mở miệng ra lại gọi ta là tên ngu ngốc được không?”
Tịnh Vô Huyễn nhún vai, cũng không để ý đến vẻ bất mãn của Ngự Thần Phong.
“Hai huynh khống chế rừng Lang Tuyền?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
Mặc dù La Chinh không biết cụ thể phải làm thế nào để khống chế một cấm địa, nhưng rừng Lang Tuyền là cấm địa cấp sáu, tuyệt đối không dễ bị khống chế như vậy. Không có sự trợ giúp của thánh nhân, chỉ dựa vào thực lực của hai người thì cho dù Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn có lợi hại đến mấy cũng sẽ là một thử thách gian nan.
“Thực sự rất khó” Tịnh Vô Huyễn nhún vai. “Nhưng trước khi rời đi, sư phụ đã nghĩ giúp bọn ta đối sách rồi” Tịnh Vô Huyễn vừa nói vừa chỉ xuống đất của Tiên Phủ.
“Ý huynh là thứ ở dưới đất này đủ để giúp các huynh khống chế rừng Lang Tuyền?”
La Chinh đột nhiên nhớ ra. Lúc trước, khi hắn loại bỏ kết giới của Tiên Phủ khiến một đám thú dữ trong rừng Lang Tuyền kéo đến, giống như phía dưới Tiên Phủ có thứ gì đó có lực hấp dẫn mạnh mẽ đối với đám thú kia!
“Đệ biết?” Tịnh Vô Huyễn sửng sốt.
“Vâng, A Phúc nói với đệ rồi” La Chinh gật đầu. “Nhưng rốt cuộc dưới này chôn cái gì vậy?”
La Chinh cũng rất tò mò, không biết rốt cuộc phía dưới Tiên Phủ tồn tại thứ gì?
“Chuyện này… về sau đệ sẽ biết thôi” Tịnh Vô Huyễn lại chỉ cười chứ không nói.
La Chinh trợn mắt, không tiếp tục truy hỏi nữa mà đi tiếp tục lĩnh ngộ phần đạo Chân Ý kia, chuẩn bị cho Đạo Tranh vào hai năm sau…
La Niệm đùa giỡn với con rối của Ngự Thần Phong được một thời gian thì cảm thấy chán ngấy, bắt đầu mạo hiểm tiến vào hồ lô mà Tịnh Vô Huyễn tặng.
Xét cho cùng thì trong hồ lô kia có cả một thế giới lớn, sự vật muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có võ đạo, có truyền thừa. La Niệm chỉ thỉnh thoảng nhảy ra từ trong hồ lô để báo bình an cho Ninh Vũ Điệp, còn lại phần lớn thời gian đều lang bạt ở thế giới trong hồ lô.
Hồ lô này vốn là một chí bảo để hỗ trợ tu luyện. Hai năm nay, tu vi của hắn đã tăng lên nhanh chóng. Nhưng chỉ mất gần bốn tháng, hắn từ Thần Đan Cảnh đã lên đến Hư Kiếp Cảnh, từ Hư Kiếp Cảnh đến Sinh Tử Cảnh lại chỉ mất nửa năm, tu vi đã gần theo kịp Ninh Vũ Điệp!
Trong hai năm này, Hàm Cửu Di từng ra ngoài một lần để tìm hiểu tin tức trên đảo nổi. Sau khi nàng nghe nói điện Tử Hồn vẫn bị giải tán thì tâm trạng rầu rĩ không vui một thời gian. Xét cho cùng, điện Tử Hồn cũng là tâm huyết của nàng, không dễ dàng gì mới nghịch chuyển được vận mệnh của điện Tử Hồn, vậy mà cuối cùng vẫn bị hủy trong tay mình.
Không biết Tịnh Vô Huyễn đã nói những gì với Hàm Cứu Di, nhưng đã giúp Hàm Cửu Di thông suốt hơn…
Hai năm nay, Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong thỉnh thoảng sẽ ở lại Tiên Phủ để lĩnh ngộ đạo Chân Ý, nhưng phần lớn thời gian bọn họ đều ra ra vào vào nhiều nơi trong Tiên Phủ. Mỗi lần tiến vào Tiên Phủ, cần câu trong tay Tịnh Vô Huyễn đều có thêm một sợi dây câu màu vàng nhạt. Sau khi buộc chặt dây câu lên đình nghỉ mát trong Tiên Phủ thì hắn lại rời đi với Ngự Thần Phong.
Đầu kia của dây câu nhất định là được buộc ở đâu đó trong rừng Lang Tuyền, cụ thể là cột trên thứ gì thì La Chinh cũng có hỏi, nhưng Ngự Thần Phong lại chỉ hề hề giả ngốc, tươi cười thần bí. Thế nên La Chinh dứt khoát không hỏi nữa…
Hai năm…
Đối với các vị thần mà nói thì cũng chỉ như cái nháy mắt của người thường mà thôi.
Phía tây Thần Vực, tuyết bay tán loạn.
Mùa đông lạnh lẽo, phía trên cây Nhược Mộc ở cực tây sắp nghênh đón một trận Đạo Tranh lớn nhất trong lịch sử. Khi đại đa số các vị thần cho rằng Đạo Tranh năm nay vẫn giống như những năm trước, khi không thể tranh ra được nguyên do thì tình thế lại nhanh chóng diễn biến đến mức các vị thần không chuẩn bị kịp…
*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!