Trong vũ trụ Đại Diễn, Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng là một nhân vật thiên tài đỉnh caoHắn ta có thể trốn vào vực sâu Ma Vực, chứng tỏ tu vi năm đó cũng không quá yếu…
Ít nhất phải là chân thần cấp cao, thậm chí có thể là đại viên mãn.
Nhưng vực sâu Ma Vực nguy hiểm như vậy!
Đừng nói hắn ta là chân thần đại viên mãn, cho dù có là á thánh, hay thậm chí là thánh nhân thì cũng khó mà sinh tồn trong vực sâu Ma Vực.
Huống chi Trần Hoàng Dịch Kiếm còn chưa đi qua núi thánh nhân, không thể nào dựa theo tu luyện của mình mà trở thành thánh nhân.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng La Chinh xuất hiện vô vàn suy đoán, nhưng cũng chỉ là suy đoán.
“Phù phù phù phù…”
Trong nháy mắt, lại có vô số đường dây màu đen từ trong nước phóng ra.
Những sợi dây màu đen này có tốc độ cực nhanh, giống như từng sợi tóc dài, uốn lượn về phía Hàm Thanh Đế và La Chinh ở bên trên.
Chỉ cần bị sợi dây màu đen này quấn lấy thì sẽ bị cắt thành hai đoạn!
Nhưng Hàm Thanh Đế nắm Thái Hòa Thần Thương trong tay, thân hình lóe lên, dễ dàng tránh thoát những sợi dây màu đen này.
Mục tiêu của những sợi dây màu đen này hết sức rõ ràng, chính là muốn ép Hàm Thanh Đế rút lui.
La Chinh đứng yên một chỗ, không hề nhúc nhích, nhưng tất cả dây nhỏ đều lướt qua xung quanh người hắn, không hề chạm vào người…
“Xuống đây nhanh!”
Thời điểm ép được Hàm Thanh Đế di chuyển, một giọng nói dùng chân nguyên truyền âm truyền vào trong tâm trí La Chinh.
La Chinh không chút do dự, đột nhiên hạ xuống bên dưới.
Tuy có bí giả thần thông bảo vệ, nhưng nếu có thể tránh thì hắn vẫn sẽ tránh.
“Vù!”
Tốc độ hạ xuống của hắn cực kỳ nhanh, nhưng Hàm Thanh Đế sao có thể để La Chinh được như ý?
Thái Hòa Thần Thương trong tay ông ta lại phóng lên không trung: “Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt…”
Thái Hòa Thần Thương và vô số bóng thương đâm vào không trung…
Bên dưới La Chinh, một loạt bóng thương đâm xuyên về phía hắn.
Cùng lúc đó, Hàm Thanh Đế cũng bước ra một bước, vòng qua những sợi dây nhỏ, thình lình xuất hiện bên trên La Chinh.
Ông ta biết “Bát Khúc Phi Yên” của La Chinh có thể tránh thoát thương của mình một cách hoàn mĩ, đương nhiên đợt tấn công này sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Vừa bước chân ra hư không, Hàm Thanh Đế lập tức vỗ một phát xuống bên dưới!
Một luồng sức mạnh cực kỳ mãnh liệt từ trên cao ép xuống, phía dưới là vô số bóng thương của Thái Hòa Thần Thương.
Dưới sức ép mạnh mẽ như vậy, cho dù sử dụng Bát Khúc Phi Yên, La Chinh cũng sẽ bị sức mạnh trên mũi thương và những bóng thương này chọc thành cái sàng…
“Dù có người cứu giúp, ngươi cũng nhất định phải chết” Khóe miệng Hàm Thanh Đế nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đối mặt với đòn tấn công từ dưới nước, Hàm Thanh Đế cũng vô cùng bất ngờ.
Thế tiến công này vô cùng sắc bén, nhưng còn lâu mới đạt đến mức có thể làm cho Hàm Thanh Đế e sợ.
Giết chết La Chinh trước, sau đó ông ta có thể đấu với kẻ dưới nước đen một trận…
La Chinh nhìn luồng sức ép kia, vặn vẹo thân thể, cười lạnh một cái với Hàm Thanh Đế ở bên trên: “Xem ra trí nhớ của ngươi thực sự không tốt”
Có lẽ Hàm Thanh Đế chưa bao giờ để La Chinh vào mắt cho nên đã quên mất năng lực của hắn.
Ông ta nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt La Chinh, trong lòng sinh ra hoài nghi, dường như ông ta đã quên một vài chi tiết về tên nhãi này.
Đôi mắt đen dưới nước cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Người này ẩn nấp ở đây nhiều năm như vậy, thực lực tiến bộ vượt bậc, cũng nắm giữ được một vài thủ đoạn cực kỳ lợi hại, nhưng trong tình hình này hắn ta không có cách nào cứu giúp La Chinh.
Trừ khi La Chinh có thể tiến vào trong nước đen…
Nhưng bóng thương dày như mắc cửi, nếu La Chinh tiếp tục hạ xuống như thế, sợ rằng sẽ biến thành một thi thể đầy lỗ thủng.
Dưới ánh nhìn của mắt đen và Hàm Thanh Đế, máu đột nhiên văng tung tóe ra từ ngực La Chinh, trông tựa như một đóa hoa máu.
Sau đó là chân, hông, đầu, bụng…
“Phập, phập, phập, phập…”
Vô số hoa máu nở rộ.
Ngay khi đôi mắt kia hiện lên vẻ thất vọng, Hàm Thanh Đế chợt nhớ ra gì đó.
Vết thương xuất hiện trên người La Chinh bỗng nhiên biến mất, Hàm Thanh Đế và đôi mắt đen nhìn thấy cảnh tượng này xong còn ngỡ là ảo giác, giống như chưa bao giờ tồn tại trên đời này.
“Vù!”
Hàm Thanh Đế lại vung tay lên, chuyển động Thái Hòa Thần Thương, muốn đâm chết La Chinh…
Nhưng cuối cùng vẫn chậm.
“Tõm!”
Kèm theo tiếng nước văng, La Chinh đã rơi vào trong vùng nước đen.
“Tõm tõm tõm tõm tõm…”
Khoảnh khắc La Chinh rơi vào trong nước, vô số bóng thương cũng chạm vào mặt nước.
Nếu là vùng nước bình thường thì một thương của Hàm Thanh Đế đâm xuống cũng đủ để dấy lên sóng to gió lớn, xuyên thẳng đến tận đáy.
Hơn mười thương đâm xuống đủ để lật ngược cả một đại dương bao la…
Nhưng mỗi một thương tiến vào trong nước, nước đen này lại giống như keo dính đặc quánh, chỉ nổi lên sóng gợn lăn tăn mà thôi.
Hơn nữa, ông ta cứ đâm xuống lên tục như vậy, trong vùng nước đen bỗng có một sức mạnh kỳ lạ lan tràn ra, luồng sức mạnh này giống như đang tranh đoạt trường thương với Hàm Thanh Đế.
Cứ đâm thêm một thương thì sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội!
Mấy thương cuối cùng được đâm ra, luồng sức mạnh kia đã bao trùm bên trên Hàm Thanh Đế.
Không còn cách nào khác, Hàm Thanh Đế chỉ có thể từ bỏ việc đâm loạn xạ vào vùng nước đen, bằng không chẳng những không giết được La Chinh mà Thái Hòa Thần Thương của ông ta cũng bị Hắc Thủy vực cướp đi!
Chỉ là La Chinh đã biết bí mật của ông ta, dù sao đây vẫn là một mối họa ngầm rất đáng lo ngại!
Ông ta bay lượn trên Hắc Thủy vực một hồi, chợt lạnh lùng nói: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi tại vực sâu Ma Vực, nếu ngươi lộ diện, ta nhất định sẽ ra tay giết chết!”
Toàn bộ Hắc Thủy vực giống như một đầm nước khổng lồ.
Nếu dùng thần thức che phủ mấy chục dặm trên Hắc Thủy vực sẽ phát hiện bề mặt Hắc Thủy vực này yên ả đến mức tuyệt đối, không hề có một chút gợn sóng, vô cùng quỷ dị.
Muốn dùng thần thức đi xuống dò xét thì càng không thể nào làm được.
Cho dù thần thức có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần chạm vào vùng nước đen này đều sẽ bị nó hấp thụ sạch sẽ.
Hàm Thanh Đế cũng nhận ra vấn đề của Hắc Thủy vực, không muốn ở lại đây thêm nữa. Ông ta nhẹ nhàng ném Thái Hòa Thần Thương một cái.
Sau khi cây trường thương màu đen này ẩn vào trong hư không, ông ta cũng chạy về phía tây của Hắc Thủy vực…
Trong nước đen…
La Chinh chảm giác mình đang bị một bàn tay lôi đi, liên tục chìm xuống bên dưới.
Đồng thời bên tai còn vang lên một giọng nói khô khốc: “Ngươi… tên gì?”
Thực ra đôi bên đều đã suy đoán được đôi chút về thân phận của đối phương.
Nhưng bây giờ mới đến lúc kiểm chứng…
“Ta là La Chinh” La Chinh cũng dùng chân nguyên truyền âm trả lời.
Thời điểm La Chinh nói ra lời này, cánh tay đang kéo hắn đột nhiên run lên, lập tức nói: “Ngươi tới từ vũ trụ Đại Diễn?”
La Chinh lại nở nụ cười, nói: “Ngươi là Trần Hoàng Dịch Kiếm? Chủ Nhân của Sát Lục Kiếm Sơn!”
Nói một cách nghiêm túc thì Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng được tính là một nửa sư phụ của La Chinh, dù sao Dịch Thần Nhất Kiếm cũng được truyền thừa từ hắn ta.
Đối phương trầm tư một hồi, sau đó mới phá lên cười ha hả, trong tiếng cười này mang theo vẻ tang thương, giống như phẫn uất bị đè nén vô số năm cuối cùng đã tiêu tan không còn một mảnh.
Chỉ nghe hắn ta thì thào nói: “Xem ra chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn được đền đáp!”