Sau khi Phượng Ca nói xong bèn đưa tay ném quyển trục trong tay về phía sau lưng. Quyển trục màu vàng kia như một mũi tên, ghim lên trên cửa, quyển trục rũ xuống để lộ ra nội dung chiếu lệnh. Chiếu lệnh do Đông Hoàng đích thân ban xuống đương nhiên không thẳng thừng như lời Phượng Ca nói, nhưng nói chung là ý đóNhững ngày qua Phượng Ca ở trong thành Vạn Linh, so với La Chinh vẫn luôn bận rộn tu luyện, Phượng Ca tiếp xúc với các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng nhiều hơn, thấy rõ ràng hơn. Nàng đã sớm dự đoán được vấn đề phân chia tài nguyên sẽ phát triển đến bước này.
Cho dù Thập Tứ Trọng Thiên là tầng dưới chót của Dục Giới, nhưng cộng chung vào cũng cực kỳ đáng kinh sợ, nhất định phải có quy tắc rõ ràng, nếu không chắc chắn sẽ hỗn loạn!
Cho nên Phượng Ca lặng lẽ trở về Thái Đích Cung một chuyến, mục đích chính là vì thế, nàng trực tiếp tìm Đông Hoàng hạ một chiếu lệnh!
Chiếu lệnh này được đưa ra, các đệ tử tầng một hoàn toàn á khẩu không nói gì được. Bọn họ vốn muốn lấy được nhiều hơn, hoàn toàn không ngờ Phượng Ca lại ra chiêu như vậy, hơn nữa đây chính là chiếu lệnh của Đông Hoàng, căn bản không cho kháng lại!
Mọi người vốn đang ồn ào nhốn nháo lập tức yên lặng như tờ.
Nếu quả thật như lời Phượng Ca nói, mọi người lăm lăm muốn lấy được tài nguyên sợ rằng công cốc rồi.
“Đông Hoàng nói là do các ngươi phân chia, không biết các ngươi định phân chia như thế nào…” Có người nhỏ giọng hỏi một câu.
Phượng Ca nhún vai, đưa mắt nhìn về phía La Chinh, gật đầu với hắn.
La Chinh lạnh lùng nhìn những người này.
Trước đây hắn để Sầu Tuẫn cố gắng thỏa mãn yêu cầu của những người này, đổi lấy kết quả là càng tham lam đòi hỏi, đây chính là bản tính con người sai khiến, hắn bèn cười lạnh nói: “Tất cả cứ như cũ, để Sầu Tuẫn huynh thay mặt xử lý”
Chiếu lệnh vừa rồi Phượng Ca lấy ra chính là cây gậy, những kẻ không biết điều kia vừa mới bị đập một gậy, La Chinh lại ném ra mấy “củ cà rốt” thích hợp, điều kiện giống nhau nhưng lại đổi lấy thiên ân vạn tạ.
“Nếu các vị có yêu cầu gì, có thể tìm ta đăng ký, từng người từng người một, xếp hàng ngay ngắn vào!” Sầu Tuẫn cười híp mắt nói.
Vấn đề phân chia tài nguyên chấm dứt ở đây, dưới kiểm định của Sầu Tuẫn đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tiếp theo lại có người nhảy lên đài thi đấu, cạnh tranh thứ hạng.
Khiêu chiến giữa các đệ tử mới lên cấp với nhau, giữa đệ tử mới lên cấp và đệ tử cũ, giữa đệ tử cũ và đệ tử cũ tầng một, nhưng vẫn không có một ai dám khiêu chiến với La Chinh…
Một phần là bởi vì địa vị của La Chinh ở trong Bỉ Ngạn quá cao, mặt khác cảnh tượng La Chinh đánh bại Thuần Hạo vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, thực lực bản thân hắn không kém!
La Chinh cũng không vội, lặng lẽ quan sát ở dưới đài thi đấu.
Sau khi trên đài thi đấu trải qua mười trận, cuối cùng La Chinh cũng đi lên.
Người khác không dám khiêu chiến La Chinh nhưng La Chinh có thể chủ động khiêu chiến người khác!
Sau khi La Chinh bước lên đài thi đấu, trong mắt không ít người đều có vẻ mong đợi.
“Lần này La Chinh lại khiêu chiến, mục tiêu chắc là tầng hai đúng không?”
“Lần đầu tiên vào vùng đất Kiếm Đỗng, trở thành người đứng đầu, lần thứ hai khiêu chiến trực tiếp lên tầng thứ hai?”
“Ta cũng cảm thấy chuyện này quá khoa trương, nhưng có lẽ La Chinh có thể làm được…”
Cho dù là vùng đất Kiếm Đỗng hay bên trong Bỉ Ngạn, biểu hiện của La Chinh đều quá rõ ràng.
Khi La Chinh chuẩn bị sử dụng quyền lợi khiêu chiến của mình, không ít người trên tầng hai cũng đều nhìn xuống đài thi đấu.
Toàn bộ tầng hai tổng cộng có hai trăm lẻ ba người.
So với các đệ tử ở tầng một, đệ tử tầng hai có thể nói là lột xác, thực lực mạnh hơn các đệ tử tầng một một cấp bậc. Cho dù là Long Nghị xếp cuối trong tầng hai, thực lực cũng ở trên Thuần Hạo. Ít nhất vì leo lên tầng hai, Thuần Hạo đã khiêu chiến Long Nghị mấy lần nhưng lần nào cũng thảm bại.
Giữa Thuần Hạo và Long Nghị chỉ hơn kém nhau một hạng, nhưng chỉ một hạng này lại đại biểu chênh lệch cực lớn giữa tầng một và tầng hai.
“Long Nghị, ta đoán La Chinh có thể sẽ khiêu chiến ngươi đấy” Thư sinh trắng trẻo cười tủm tỉm nói.
Cổ Liệt bên cạnh thư sinh cũng gật đầu: “Đánh bại ngươi là có thể đứng vững trên tầng hai, đây cũng là bước đầu tiên của hắn!”
Bên cạnh hai người là một tên to con mặt đen đứng sừng sững, tên to con mặt đen này chính là “Long Nghị” trong miệng thư sinh, cũng là vị đứng xếp chót trong tầng hai.
“Hắn còn chưa đủ thực lực để đứng trên tầng hai” Long Nghị kiêu căng nói.
“Chuyện này thì chưa chắc” Cổ Liệt lắc đầu: “Ngươi đừng quên, người ta chiếm trọn cả Thập Tứ Trọng Thiên luôn đấy, thật sự là một người thần kỳ!”
“Đúng là rất thần kỳ, nhưng còn lâu mới khiêu chiến được ta” Long Nghị lắc đầu: “Cho dù nói thế nào, hắn mới vào Hồn Nguyên cảnh không lâu, có lẽ có thủ đoạn gì đó có thể tăng cường bản thân, nhưng cuối cùng nó vẫn là bàng môn tà đạo, ta phá vỡ nó dễ dàng!”
La Chinh đang đứng trên đài thi đấu bỗng nhiên giơ tay chỉ, hướng ngón tay chỉ vừa vặn là trên người Long Nghị.
“Quả nhiên là khiêu chiến ta sao?” Trên mặt Long Nghị hiện ra một nụ cười lạnh. Xếp hạng chót là nỗi sỉ nhục lớn lao, điều này cũng khiến Long Nghị vô cùng chú trọng xếp hạng của mình. La Chinh định khiêu chiến mình vô tình khiến trong lòng Long Nghị càng không thoải mái: “Vậy để ta cho ngươi biết thế nào là tầng thứ hai…”
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Long Nghị, La Chinh lại chỉ lên tầng hai nói: “Ta muốn khiêu chiến Trịnh Song Kỳ ở tầng hai!”
Dưới đài thi đấu yên tĩnh một lúc rồi bất thình lình sôi trào.
“La Chinh muốn khiêu chiến Trịnh Song Kỳ!”
“Trời ạ!”
“Lần đầu tiên khiêu chiến là Thuần Hạo đứng hạng nhất tầng một, lần thứ hai khiêu chiến là Trịnh Song Kỳ đứng hạng nhất tầng hai, vậy chẳng phải lần ba La Chinh sẽ khiêu chiến Lý Bôi Tuyết đứng hạng nhất vùng đất Kiếm Đỗng hay sao?”
“Ta thấy khiêu chiến Lý Bôi Tuyết là chuyện sớm muộn thôi, nhưng lúc này La Chinh mới tiến vào vùng đất Kiếm Đỗng hai tháng, mới hai tháng thôi mà…”
Trịnh Song Kỳ là nhân vật nào?
Bảy năm trước, Trịnh Song Kỳ phát động lần khiêu chiến cuối cùng lên tầng ba, sau khi thất bại hắn ta lại không còn ý định đánh lên tầng ba nữa, mà các đệ tử tầng hai cũng điên cuồng đề nghị khiêu chiến với Trịnh Song Kỳ, nhưng chưa từng có ai kéo hắn ta xuống khỏi vị trí thứ nhất tầng hai được.
Toàn bộ hai trăm lẻ hai người ở tầng hai là một cấp bậc, mà Trịnh Song Kỳ một mình một cấp bậc!
Biểu cảm của thư sinh trắng trẻo, Cổ Liệt, Long Nghị và các đệ tử tầng hai đều cực kỳ ngoạn mục. Thư sinh trắng trẻo mở quạt xếp ra, nói với Long Nghị đầy vẻ sâu xa: “Xem ra chúng ta đều đoán sai rồi, người ta căn bản coi thường ngươi…”
“Cũng coi thường ngươi” Long Nghị phản bác.
“Cũng coi thường ta luôn” Cổ Liệt cười tự giễu.
Bọn họ thật sự không ngờ La Chinh sẽ trực tiếp vượt qua bọn họ, khiêu chiến tên biến thái Trịnh Song Kỳ kia…
Ngay cả đám người Sầu Tuẫn, Mạc Nhất Kiếm, Lăng Sương cũng sững sờ, La Chinh định mở Thế Giới Chi Thừa ở đây à? Nếu không mở ra Thế Giới Chi Thừa, kết quả của việc khiêu chiến Trịnh Song Kỳ chẳng khác gì tự tìm cái chết, dù sao chênh lệch này thật sự là quá lớn.
“Trịnh Song Kỳ đang bế quan, ngươi chờ chút, ta đi gọi hắn tới!”
Trên tầng hai cũng không thiếu người thích hóng chuyện, sau khi bỏ lại những lời này, người kia thật sự đi tìm Trịnh Song Kỳ tới.