Ngọn núi lửa băng này vừa phun trào thì đã cướp đi hơn chục mạng sốngLa Chinh khiếp sợ trong lòng, khi hắn ngước mắt nhìn thì không tìm thấy bóng dáng những người khác đâu. Lẽ nào tất cả mọi người đều bị khí lạnh ấy tấn công sao? Chẳng lẽ Hoa Thiên Mệnh cũng bỏ mạng trong đó rồi ư?
“Những người khác đâu?” La Chinh lên tiếng hỏi.
Tuy khí lạnh phun trào từ ngọn núi lửa băng này khủng khiếp nhưng nó cũng chỉ phóng lên cao chứ không lan ra bốn phía.
“Cộc cộc…”
Cô gái kia chậm rãi đi vài bước rồi đứng sát mép hang, kế đó tiện tay chỉ về một hướng bên dưới: “Tất nhiên là trốn trong đó!”
La Chinh đi đến bên cạnh nàng ta và nhìn theo hướng chỉ thì thấy khu vực sát mép hang vô cùng trơn, song trên vách hang trơn ấy có những chỗ lõm lớn trông như được tạo thành từ nhát chém của đao kiếm. Tuy không gian không quá lớn nhưng mỗi một chỗ lõm cũng đủ cho trăm người trốn.
Vào lúc này, nhóm thánh nhân Đông Phương Thuần Quân cùng á thánh và chân thần đại viên mãn đều đang chen chúc chung một chỗ.
Ban nãy bọn họ leo lên đỉnh núi tuyết mà không biết rõ tình hình nên mọi người bắt đầu điều tra xung quanh, không ngờ núi tuyết bỗng dưng rung lên rồi phun ra một đám khí lạnh từ dưới đáy!
Những người gần Đông Phương Thuần Quân xem như may mắn, bọn họ đã vọt vào chỗ lõm trên vách hang ngay nên tránh được khí lạnh màu trắng ập đến.
Thế nhưng các á thánh và chân thần đại viên mãn ở bên kia thì xui xẻo biến thành khối băng và rơi xuống, có lẽ là chết chắc rồi!
Sắc mặt của đám người trong chỗ lõm khá khó coi, một số chân thần đại viên mãn còn trắng cả mặt. Vực sâu Ma Vực không hổ danh là nơi nguy hiểm nhất, đôi khi nghĩ sai một bước là đã định ra sống chết rồi.
Đông Phương Thuần Quân liếc mắt liền nhìn thấy La Chinh và cô gái kia.
“Tên nhóc đó còn chưa chết!” Ánh mắt Mục Hải Cực hiện sát khí.
Mặc dù vùng đất nguy hiểm này đôi khi còn làm người ta khó có thể giữ mạng mình nhưng Mục Hải Cực vẫn muốn giết chết La Chinh cho thoải mái.
Ánh mắt Hàm Thanh Đế cũng hơi lóe sáng, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên một chiếc nhẫn màu đen trên ngón cái.
“Thái Hòa Thần Thương” của ông ta đang nằm bên trong chiếc nhẫn đen này, ông ta dám chắc mình có thể đánh chết La Chinh nếu sử dụng nó, dẫu sao bây giờ cũng chỉ mình ông ta có thể dịch chuyển thông qua Thái Hòa Thần Thương thôi!
Thế nhưng Hàm Thanh Đế vẫn kiềm nén suy nghĩ ấy lại…
Ông ta biết thời khắc mấu chốt nhất đã đến, giết người diệt khẩu cũng không còn ý nghĩa quá lớn gì nữa.
Nếu như La Chinh công khai thân phận của ông ta thì có lẽ ông ta sẽ ra tay với Đông Phương Thuần Quân trước.
Hàm Thanh Đế đã kiềm chế ý tưởng ấy mấy năm trời vì còn chưa tìm ra cơ hội thích hợp!
Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh cũng trở nên rất phức tạp…
“Tại sao La Chinh lại đi cùng với cô gái đó? Đừng nói hắn cũng là bản sao nhé?” Hiển nhiên Hoa Thiên Mệnh hy vọng La Chinh có thể thoát khỏi vực sâu Ma Vực một cách bình yên.
Trong mắt Hoa Thiên Mệnh, cô gái đó không phải loại người thân thiện gì…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Mọi người chỉ chú ý đến La Chinh trong chốc lát, điều đáng chú ý hơn với bọn họ là nguy cơ trước mắt và tung tích của thân thể Chân Ma.
“Để bọn ta đi trước dò đường còn ngươi thì làm chim sẻ đằng sau, đúng là tính toán rất tài tình!” Đông Phương Thuần Quân nói với cô gái qua làn khí lạnh không ngừng dâng lên.
Mặc dù khí lạnh phun từ dưới đáy lên còn phát ra tiếng động chói tai nhưng lời nói của Đông Phương Thuần Quân vẫn truyền qua phía đối diện rất rõ ràng.
Cô gái rũ mắt nhìn Đông Phương Thuần Quân rồi cười lạnh: “Chính các ngươi tìm thấy những thứ này mà giờ trách ta à? Dù không có ta thì các ngươi vẫn vào nơi này thôi, huống chi ta là người tạo ra chỗ lõm trên vách hang đó, các ngươi không cảm ơn mà còn trách ngược ta hả?”
Nàng đã điều khiển bản sao của Trần Hoàng Dịch Kiếm chém từng kiếm từng kiếm một lên vách hang nên mới có chỗ lõm như hiện nay!
Núi lửa băng này sâu không lường được, mà khí lạnh chỉ ngưng phun trào trong một chớp mắt thôi. Việc vọt xuống đáy núi trong khoảng thời gian ngưng nghỉ ấy đúng là hoang tưởng, may mà cuối cùng nàng ta đã nghĩ ra cách này.
Chỗ lõm trên vách hang có thể trở thành nơi né tránh tạm thời, người ta có thể tránh được khí lạnh nếu chui vào trong chỗ lõm đó!
“Cảm ơn ngươi cái rắm ấy! Chẳng phải là chém một hố to trên vách thôi à? Ta cũng có thể làm được!” Đường Lôn mắng to, tiếp đó đứng tại nơi sâu trong chỗ lõm rồi bỗng dưng đấm xuống đất.
Uy lực của cú đấm này không nhỏ, nhưng mặt đất lại không hề sứt mẻ!
“Kỳ lạ…”
Đường Lôn chợt lúng túng.
Bọn họ đường đường là thánh nhân, ngay cả núi cao sông dài trong Thần vực cũng sẽ bị đập nát sau một cú đấm, có thể nói chặt núi cắt nước dễ như trở bàn tay vậy. Ấy thế mà cú đấm của ông ta lại chẳng làm mặt đất này xê xích gì, chính ông ta cũng không thể nói rõ, cứ như sức mạnh đều đã bị vách hang hấp thu vậy!
Tình cảnh này tương tự với bức tượng băng ma tướng không thể bị tổn thương kia! Cô gái đó làm cách nào chém ra chỗ lõm này?
“Nếu mở dễ như vậy thì ta đã sớm lấy thân thể Chân Ma rồi, hà cớ gì đợi các ngươi đến hả?” Khóe môi cô gái lộ vẻ giễu cợt.
Nàng ta đã suy nghĩ nát óc để chui xuống dưới đáy ngọn núi lửa băng này, đến cuối cùng mới chọn được phương án tạo chỗ lõm! Chỉ vì tạo ra những chỗ lõm sát mép hang như này thôi, Trần Hoàng Dịch Kiếm đã phải chết hơn hai chục nghìn lần…
“Vù vù vù…”
Tiếng khí lạnh phun từ dưới đáy lên ngày càng lớn.
Cô gái quan sát chốc lát rồi lên tiếng nhắc nhở: “Khí lạnh trong núi lửa băng này sắp ngừng rồi, các ngươi có thể nhân cơ hội này để vọt xuống chỗ lõm bên dưới, đủ thời gian đó!”
Đi từ chỗ lõm này sang chỗ lõm thấp hơn, cứ tiếp tục xuống như vậy là có thể từ từ chạm đáy hang!
“Tại sao bọn ta phải nghe lời ngươi? Nơi này quá nguy hiểm, bọn ta muốn đi lên!” Lãnh Diệu nhíu mày.
Quả thật tình cảnh bị nhốt trong chỗ lõm chật hẹp và bị khí lạnh vây quanh này quá nguy hiểm, ai cũng không muốn tiếp tục mạo hiểm đi xuống dưới.
Nếu khí lạnh tạm ngưng phun trào thì bọn họ nhất định sẽ quay về “miệng núi lửa”!
Cô gái nghe vậy bèn mỉm cười: “Xuống dưới thì được nhưng lên thì đừng mơ, ta sẽ phong tỏa tất cả đường lui của các ngươi!”
Dứt lời, hơn chục bản sao các thánh nhân đứng sau lưng nàng ta nhún nhẹ trên mặt đất rồi bay lơ lửng đến sát mép hang. Mỗi một người đều bắt đầu ngưng tụ đạo uẩn trong cơ thể, khí thế hỗn loạn và khổng lồ tản ra.
“Cho nên các ngươi đi xuống nhé?” Cô gái nở nụ cười xinh đẹp, đồng thời ra lệnh với giọng điệu như đang thương lượng.
Đông Phương Thuần Quân hít sâu một hơi khi trông thấy bản sao của mình.
Tình hình trước mắt vốn đã rất nguy cấp, mà giao tranh với cô gái này trên “miệng núi lửa” lại càng thiếu sáng suốt hơn. Bọn họ không thể giao tranh với nàng lẫn bản sao của bản thân! Nên bọn họ buộc phải làm theo yêu cầu của nàng!
Ngay cả Đông Phương Thuần Quân cũng không thể không chọn cách khuất phục trước tình cảnh này.