Hiện tại người lãnh đạo Tiên phủ không phải Tịnh Vô Huyễn, cũng không phải Ngự Thần PhongĐương nhiên đó là người có khí chất lãnh tụ nhất – Vũ Thái Bạch.
Có thể nói từ việc La Tiêu bỏ mạng cho đến việc Cố Bắc rời khỏi Thần vực, tất cả mọi kế hoạch đều là do Vũ Thái Bạch trù tính.
Đối mặt với lời chất vấn của Khê Ấu Cầm, Vũ Thái Bạch bình tĩnh đáp lại: “La Chinh thực sự mất tích, hiện tại không rõ tung tích, chúng ta cũng đang tìm tung tích của hắn”
“Tại sao lại không rõ tung tích, các ngươi… các ngươi đối xử với chàng như thế nào vậy!” Khê Ấu Cầm vốn có gương mặt hiền hòa nhu thuận, nhưng một khi nóng nảy thì sẽ trở nên cuồng loạn, không phân biệt đối tượng cũng không phân biệt trường hợp.
Cho dù những người trước mắt đều mạnh hơn mình nhưng nàng cũng chẳng thèm để vào mắt.
Thấy cô gái này nổi cáu như vậy, Hàm Cửu Di lại cảm thấy rất thú vị. Nàng chậm rãi đi lên phía trước, dịu dàng nói: “La Chinh là người tốt ắt sẽ được trời phù hộ, hãy tin rằng hắn sẽ không có chuyện gì”
“Ngươi làm sao đảm bảo?” Khê Ấu Cầm buồn rầu hỏi.
Ngự Thần Phong đảo cặp mắt trắng dã, hắn ta không đủ kiên nhẫn để không tranh cãi với người phụ nữ này giống như Tịnh Vô Huyễn và Vũ Thái Bạch. Hắn ta nói bằng giọng điệu kỳ quái: “Ai có thể bảo đảm được mấy chuyện như thế này, có quỷ mới biết thằng nhóc kia đi đâu!”
Nghe nói như vậy, Khê Ấu Cầm càng tức giận, hai mắt tràn đầy sát ý, tử khí trong cơ thể nổi lên cuồn cuộn.
Bốn thanh trường kiếm biến hóa trong chớp mắt, phóng về phía Ngự Thần Phong.
“Ôi chao? Còn dám ra tay?” Ngự Thần Phong hú lên một tiếng, trên mặt hiện lên biểu cảm hơi lố. Chút tu vi của Khê Ấu Cầm thể hiện trước mặt hắn ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, hắn ta phải tính toán làm sao trêu người phụ nữ này một phen mới được.
Nhưng Hàm Cửu Di đang đứng trước mặt Khê Ấu Cầm lại đưa tay rút nhẹ một cái.
Bốn thanh kiếm lập tức mất đi độ chuẩn xác, hoàn toàn không chịu sự điều khiển của Khê Ấu Cầm mà bắt đầu vây quanh Hàm Cửu Di.
Khê Ấu Cầm hoảng hốt, nàng chợt phát hiện mình mất đi sức khống chế tử khí…
Càng thú vị hơn là bốn thanh kiếm nhanh chóng tan ra trong tay Hàm Cửu Di, hóa thành bốn luồng tử khí. Luồng tử khí này liên tục hóa thành nhiều hình dạng khác nhau, có rồng lớn, có chim lạ, còn có các loại thú kỳ dị, mỗi một cái đều rất sống động, sự khống chế của Hàm Cửu Di đối với tử khí đã đến mức muốn thế nào thì là thế đó.
Khê Ấu Cầm thấy vậy cũng trố mắt ra nhìn.
Trong vũ trụ Đại Diễn, không ai vượt qua được sự lĩnh ngộ của Khê Ấu Cầm về thần đạo Tử Khí, ngay cả sư phụ của nàng sau này cũng khó lòng theo kịp.
Tuy nàng không để ý thực lực của mình mạnh bao nhiêu nhưng vẫn cảm thấy trên phương diện thần đạo Tử Khí. rất ít có người có thể vượt qua trình độ của mình
Không ngờ cô gái trước mắt chỉ tiện tay một cái là có thể sử sụng tử khí linh hoạt như thế, đương nhiên nàng rất kinh ngạc!
“Sao ngươi có thể sử dụng thần đạo Tử Khí… Không, ngươi làm sao có thể điều khiển đến trình độ này!” Khê Ấu Cầm kinh ngạc hỏi. Với tài năng vượt bậc của nàng, đương nhiên nàng hiểu hơn ai hết làm như Hàm Cửu Di khó đến mức nào.
Hàm Cửu Di mỉm cười, hỏi: “Muốn học không?”
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ lập tức ý thức được đây là một cơ hội bái sư ngàn năm có một, đương nhiên sẽ đồng ý răm rắp. Thế nhưng Khê Ấu Cầm lại lắc đầu nói: “Không muốn”
Huân và Ninh Vũ Điệp biết Khê Ấu Cầm sẽ đáp như vậy, chỉ cười bất đắc dĩ.
Hàm Cửu Di không ngờ Khê Ấu Cầm lại từ chối thẳng thừng như vậy, hỏi: “Vì sao?”
“Ta muốn đi tìm phu quân của ta, các ngươi đều không quan tâm hắn sống hay chết nhưng ta quan tâm! Ta nhất định phải tìm được hắn!”
Dứt lời, Khê Ấu Cầm quay đầu nhìn tên quái miệng rộng rồi nói: “Chúng ta đi!”
Quái miệng rộng nghe nói như thế, lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Lần này gã trở lại Tiên phủ, vẫn luôn thấp thỏm lo sợ mà nấp sau lưng Khê Ấu Cầm.
Trước mắt gã toàn là loại người gì…
Ba đại viên mãn, một á thánh, những người này chỉ cần tùy tiện nhúc nhích ngón tay là có thể giết chết gã, nhất là đôi huynh đệ Cố gia kia.
Tên quái miệng rộng còn nhớ khi ở trong địa lao, Ngự Thần Phong đã chơi đùa gã một trận nhớ đời, nếu người nọ tâm trạng không tốt sẽ bắt gã trở về địa lao, đến lúc đó có muốn khóc cũng không được.
“Cái này, cái này không được đâu. Thần Vực lớn như vậy, cho dù chúng ta rời khỏi rừng Lang Tuyền cũng không tìm được La Chinh” Quái miệng rộng nói với vẻ mặt khổ sở.
“Tìm không được cũng phải tìm” Lòng quyết tâm của Khê Ấu Cầm rất lớn, mà quyết tâm của nàng đều là vì La Chinh.
Thấy Khê Ấu Cầm như thế, Hàm Cửu Di khẽ lắc đầu: “Đừng làm khó hắn, ngươi thật sự không thể tìm được La Chinh. Nếu ở lại đây thì còn có một chút khả năng gặp lại hắn, nếu rời đi, chỉ sợ cả đời cũng không gặp được”
Những lời này tuyệt đối không phải hù dọa.
Khê Ấu Cầm có thể tìm được Tiên phủ chỉ trong một thời gian ngắn đã là vô cùng may mắn.
Với tính tình này, nếu nàng lang thang ở Thần vực, sợ rằng chẳng bao lâu sau đến xương cốt cũng chẳng còn.
“Ý của ngươi là La Chinh sẽ trở về?” Khê Ấu Cầm mím môi một cái rồi hỏi.
“Có lẽ vậy, chỉ cần ngươi…”
Đối mặt với Khê Ấu Cầm, Hàm Cửu Di rất kiên nhẫn.
Nàng đã từng mộng tưởng thần đạo Tử Khí sẽ mở mang phát triển, nhưng nàng ở Hàm gia suốt bao năm rồi vẫn không có ai có thể làm rạng rỡ tổ tông, cuối cùng điện Tử Hồn còn rơi vào kết cục phải giải tán.
Có lẽ đồ đệ Khê Ấu Cầm này vốn đã nằm trong tính toán của La Tiêu, chính là chuẩn bị cho mình, đương nhiên Hàm Cửu Di không muốn bỏ qua. Đã thế thì cô gái nhỏ này để nàng dạy dỗ đi.
Sau một hồi dụ dỗ lừa gạt, cuối cùng cũng giữ được Khê Ấu Cầm ở lại Tiên phủ.
Còn tên quái miệng rộng Ngô Ngữ thì lại vội vã cáo từ, sợ hai huynh đệ Cố gia sẽ bắt mình về địa lao.
Nói chung, hiện giờ Thần vực đang ở trong trạng thái ổn định tạm thời.
Đông Phương Thuần Quân vốn định chinh phục Thâm Uyên Ma vực cũng đã tạm thời từ bỏ ý tưởng này.
Sau khi thành công đột nhập vào đảo nổi của Đông Phương gia, Hoa Thiên Mệnh cũng không đi vào cấm địa chém giết, cứ cách một khoảng thời gian ngắn hắn ta sẽ lặng lẽ rời khỏi biển Thời Gian. Trong Thần vực luôn có một vài tòa thành đột nhiên sụp đổ, phiến đá trong đó không cánh mà bay…
Sau khi mở ra cánh cửa kia, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng bước lên một con đường mới.
Trong vũ trụ Đại Diễn, Tinh Vĩ lần lượt đưa các đạo tử ra ngoài. Tám trăm ba mươi ba quy tắc trên bảng đá thống trị lần lượt được kích hoạt, sau khi những đạo tử có thiên phú phi phàm đi tới Thần vực cũng đã bước lên con đường của riêng mình.
Có một vài con đường đã được bố trí sẵn, có một vài con đường xảy ra sai lệch.
Những sai lệch này mang đến những cuộc gặp gỡ bất ngờ, có người nâng cao cảnh giới một cách thần tốc, cũng có người táng mệnh trong đó.
…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
“Tám trăm nghìn miếng hoang cốt!”
Hơn một trăm hoang thần đang giúp đỡ La Chinh luyện chế sức mạnh hoang thần, liên tục rót vào trong động Nạp Hoang.
“Rắc rắc rắc…”
La Chinh cảm thấy xương cốt trên người mình đang quấn lấy nhau. Dưới áp lực mạnh, màng xương không ngừng phát ra âm thanh khiến người ta cảm thấy ê răng.
Cảm giác đau nhức trên người truyền đến càng mạnh!
Hiện tại La Chinh muốn đột phá giới hạn hoang thần cấp cao, đương nhiên phải càng thêm cố sức.
Nghe nói sau khi tu luyện tới hoang thần cấp cao thì sẽ không còn bình cảnh, chỉ cần thôn phệ đủ số lượng hoang cốt thì thân hình có thể lớn đến vô tận, cho nên hoang thần trên thế giới này cũng giống như Tử Ngọc, có thể phóng lớn đến độ cao ngoài sức tưởng tượng, lên tới ba bốn triệu mét.
Nhưng bọn họ không thể dựa vào thân thể hoang thần để đột phá Bỉ Ngạn cảnh, đây cũng là một tình cảnh khó khăn mà các hoang thần luôn phải đối mặt. Bởi vì trong khắp Hỗn Độn, các quy tắc phù hợp với hoang thần đã không còn nữa.