Gã kỳ chủ kia còn đang suy nghĩ lời La Chinh nói là có ý gì thì ánh kiếm màu trắng đã lao vút tớiCảm nhận được uy thế trong ánh kiếm này, cơ mặt y khẽ run lên. Gần như là phản xạ có điều kiện, y lật tay một cái, một thanh trường kiếm đã bỗng chốc hiện ra.
Dù sao y cũng là nhân vật Bỉ Ngạn cảnh Nhị Trọng Thiên, sống ở Long Thành đã lâu, có thể trở thành đối tượng thân tín của Tư Đồ Tu nên đương nhiên cũng có chút bản lĩnh.
“Keng keng keng keng keng…”
“Nhất Kiếm Long Xà Vũ!”
Trường kiếm trong tay tên kỳ chủ như rồng như rắn, không ngừng bay lượn quanh thân y, vừa bảo vệ y một cách chặt chẽ vừa đánh tan ánh kiếm tán loạn của La Chinh.
Nhưng vẻ mặt y rất nghiêm trọng. Y vừa ra tay đã phải dốc hết sức lực, không ngờ những ánh kiếm li ti loạn xạ của đối phương lại có uy lực kinh người như vậy.
Cứ mỗi lần tiếp được một đường ánh kiếm, cánh tay y lại rung lên một trận.
Người này chỉ mới vào Bỉ Ngạn cảnh Nhất Trọng Thiên mà thôi, sao có được sức mạnh nhường này?
“Chắn được?”
Hai mắt La Chinh lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, những ánh kiếm li ti bay loạn kia phóng thẳng tới trán kỳ chủ.
Tên kỳ chủ kia sau mấy lần đau khổ chống đỡ đã đạt đến mức cực hạn rồi. Đối mặt với bông tuyết đầy trời như này, sao y có thể ngăn chặn?
“Rắc!”
Kèm theo một âm thanh giòn giã, trường kiếm trong tay y đã gãy.
“Phập phập!”
Ánh kiếm màu trắng đâm vào cơ thể y làm phát ra hai âm thanh trầm thấp, một cánh tay và một chân đã rơi khỏi người y theo một góc độ hết sức không hợp tự nhiên.
Một tên kỳ chủ đã bước vào Nhị Trọng Thiên lại không gắng gượng nổi hai hiệp dưới tay La Chinh.
Kỳ chủ nằm dưới đất, không còn hy vọng gì. Y cho là mình đã bỏ mạng tại đây, không ngờ La Chinh chỉ lạnh lùng nhìn y một cái, sau đó lướt qua người y.
“Hắn tha cho mình?” Kỳ chủ ngạc nhiên ra mặt.
Lúc này y mới nhớ tới những gì La Chinh vừa nói.
Hôm nay y ra tay nhưng không giết hai người kia, vì vậy La Chinh cũng sẽ tha mạng cho y, chỉ chặt đứt một tay một chân mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng y bắt đầu cảm thấy may mắn…
“Lớn mật!”
“Dám hủy cửa hàng của Tư Đồ đại nhân nhà ta, thằng nhóc, ngươi phải chết!”
Trên một con đường khác trong phố chợ, hai gã kỳ chủ gào lên.
Thấy toàn bộ cửa hiệu đã bị La Chinh phá hủy, hai kỳ chủ kia cũng vừa sợ vừa giận, rút kiếm xông về phía La Chinh.
Đối mặt với hai kỳ chủ này, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Ánh sáng trên trường Hữu Tuyết kiếm hơi lóe lên, ánh kiếm vốn còn tán loạn bỗng biến hóa rõ ràng, vừa rồi còn chầm chậm tản ra giờ đã nhanh chóng tụ lại!
Đường kiếm nhanh đến nỗi mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng trắng.
“Phập!”
“Phập!”
“Keng!”
“Phập…”
Hai gã kỳ chủ xông tới cứu viện đều ngã nhào xuống đất.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Ân Nguyệt Hoàn cũng hơi giật mình.
Ba gã kỳ chủ này có thực lực không tệ, tuy nàng ta có thể đánh bại một trong số đó, nhưng lấy một địch ba thì khó chiếm được ưu thế.
Vậy mà đứng trước mặt La Chinh, ba gã kỳ chủ này gần như không hề có sức chiến đấu!
Thằng nhóc này chỉ vừa tiến vào Bỉ Ngạn hôm qua thôi…
Ân Nguyệt Hoàn không thể không thừa nhận rằng, có một vài chênh lệch không thể bù đắp bằng thời gian được. Nàng ta cũng đã nhìn ra thần thông kiếm pháp mà La Chinh sử dụng, chính là “Cửu Thiểm Phân Quang Kiếm Điển”. Nàng ta đã từng thấy uy lực của kiếm điển này, hơn nữa chính nàng ta là người đi mua cùng La Chinh nên đương nhiên sẽ không nhìn nhầm.
Thời gian La Chinh tu luyện kiếm điển này cũng chưa lâu, nhưng nhìn uy lực một kiếm vừa rồi thì có lẽ chưa đạt tới viên mãn, song đã là đại thành!
Những người vây xem lặng ngắt như tờ.
Bọn họ vui vẻ tới đây chỉ vì muốn xem La Chinh giải quyết chuyện này như thế nào. Dù thấy đoàn người La Chinh khí thế hùng hổ xông tới nhưng bọn họ cho rằng hắn sẽ chọn cách nhún nhường hòa giải, căn bản không thể nào thật sự ra tay.
Kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ba kiện tướng đắc lực của Tư Đồ Tu bị La Chinh chém gãy tay gãy chân một cách gọn gàng lưu loát, ngay cả cửa hiệu cũng bị hủy.
Không bàn đến thực lực của thanh niên này, chỉ riêng dũng khí của hắn đã không ai sánh được!
Có điều bây giờ đã xem náo nhiệt đủ rồi, đám người này lại nhịn không được mà lo lắng cho La Chinh.
Gây ra chuyện lớn như vậy, sao hắn thu dọn hậu quả? Làm sao gánh chịu lửa giận của Tư Đồ Tu?
Mặc kệ có gánh chịu được hay không, các đệ tử học cung đi theo La Chinh đều đã xả được cục tức!
Ngộ Kiếm Linh Dịch cũng không phải sở hữu riêng của nhà bọn họ, nếu kỳ chủ có thể tạo ra thì không có lý nào lại không để họ bán, hơn nữa còn ra tay đả thương người khác thì đúng là quá ngang ngược.
Tô Khoan cũng bị làm cho kinh sợ. Y cũng biết những lời La Chinh nói với mình lúc ở trong tháp đều không phải khoác lác, thế nhưng trong lòng y vẫn tràn đầy lo lắng.
Một Tư Đồ Tu không đủ để Tô Khoan sợ hãi, người y sợ là kẻ đứng đằng sau Tư Đồ Tư.
“Trở lại báo cho Tư Đồ minh chủ của các ngươi biết, có vấn đề gì thì cứ nhằm vào ta là được. Nếu còn ra tay với người dưới cờ của ta, chuyện sau này sẽ không đơn giản như vậy”
La Chinh bỏ lại những lời này rồi dẫn đám người Lại Hoa Bắc rời đi.
Lúc này phố chợ lặng ngắt mới bắt đầu sống lại…
Ba gã kỳ chủ nằm trên đất bắt đầu “ôi a” không ngớt, vội vàng sai người dưới cờ của mình đưa thuốc tới, tiếng bàn luận của kẻ khác cũng không ngừng vang lên.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Tại Thừa Phượng Lâu trong Long Thành, các cô gái khẽ lắc eo nhỏ, giọng ca uyển chuyển dễ nghe như hoàng oanh.
Vài tên minh chủ đang tụ tập trong lâu, trong đó có một minh chủ đeo ngọc bội bên hông, trên ngọc bài khắc hai chữ “Thái Nhất”. Đây là “Thái Nhất Lệnh” của Thái Nhất Vệ!
Người vào Long Thành đều nỗ lực phấn đấu vì miếng ngọc bài nho nhỏ này.
“Chúc mừng Lưu minh chủ! Một lần khảo hạch đã gia nhập Thái Nhất Vệ, những ngày ở Long Thành cuối cùng cũng kết thúc rồi, ha ha ha…” Tư Đồ Tư nâng rượu chúc mừng.
Lưu minh chủ khiêm tốn đáp: “Thái Nhất Vệ mới chỉ là khởi đầu. Quan Sơn Châu lại loạn rồi, tháng trước có hơn trăm Thái Nhất Vệ bỏ mạng. Kẻ vừa mới thăng chức như ta, nếu xông lên thì sẽ giống như con tốt thí mạng, nháy mắt đã chẳng còn sống trên đời…”
Mặc dù Thái Nhất Thiên Cung đang phát triển mạnh, nhưng muốn đặt chân vững vàng trong Trung Thần Châu cũng có áp lực rất lớn.
“Chờ sau khi ta rời đi, còn làm phiền các ngươi chăm sóc bạn cũ của ta!” Lưu minh chủ chỉ vào một lão già bên cạnh.
Lão già này chính là Vương Tiêu.
Khi Lưu minh chủ rời đi sẽ chuyển giao công huân còn thừa lại của mình cho Vương Tiêu, đến lúc đó ông ta sẽ thay Lưu minh chủ lên làm minh chủ mới.
Vương Tiêu gỡ bỏ vẻ mặt hung ác nham hiểm thường ngày, vội vàng mời rượu các đại minh chủ: “Hy vọng sau này được các vị minh chủ chỉ bảo nhiều hơn…”
Lúc mời đến Tư Đồ Tu, giọng nói ông ta lại càng ân cần thêm mấy phần.
Những minh chủ khác có thể bỏ qua, nhưng Tư Đồ Tu có lai lịch thâm sâu, đương nhiên Vương Tiêu phải bám cho chắc.
Ngay vào lúc này, bỗng có một người xông lên lầu, vội vàng cúi đầu trước Tư Đồ Tư.
“Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?” Sắc mặt Tư Đồ Tu sa sầm xuống.
“Minh chủ đại nhân, có người đánh sập cửa hiệu của chúng ta ở Long Thành, còn phá hủy hơn trăm bình Ngộ Kiếm Linh Dịch…” Người nọ vội vàng nói.
“Cái gì? Ai làm?”
Tư Đồ Tu bóp chặt chén rượu, cơ thể phát ra hơi lạnh âm u, rượu ngon trong chén cũng ngưng tụ thành từng khối đá lạnh.
Cách đó không xa, các cô gái đang ca múa bỗng run lên khi cảm nhận được luồng hơi lạnh này.
“Thuộc hạ nghe nói người kia tên là La Chinh!” Người nọ đáp.
Tư Đồ Tu chưa từng nghe tới cái tên này, gã còn đang hoang mang người này dựa vào cái gì mà dám đập cửa hàng của mình thì Vương Tiêu đã hừ lạnh một tiếng: “Ta đang tự hỏi ai ăn phải gan hùm mật báo, dám ra tay với Tư Đồ đại nhân! Thì ra là thằng nhóc này!”