Nhìn qua thì Băng Sơn tộc là một chủng tộc hết sức nguyên thủy, ngay cả kết cấu xã hội cũng được duy trì ở trạng thái thị tộc thời xưaNhưng trong đó lại ẩn chứa không ít đạo lý huyền diệu!
Thậm chí có thể nói, mỗi hành động của họ đều là đang tu luyện!
Ví dụ như thời gian các cô gái Băng Sơn tộc mang thai dài tới ba mươi năm. Trong thời gian ba mươi năm này, mỗi ngày thai nhi đều được tiếng ca của bộ lạc rèn luyện, chưa sinh ra đã được luyện thể một cách bị động rồi
Trong quá trình luyện thể này, những thai nhi kia cũng dần dần thích ứng với sức hút nơi đây, sau khi sinh ra cũng sẽ có sức mạnh vô cùng lớn.
Vì vậy, trẻ con của Băng Sơn tộc vừa sinh ra đã có thể bò…
Còn những võ giả Thần Biến Cảnh này thì ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy, thậm chí còn chẳng bằng những đứa trẻ sơ sinh của Băng Sơn tộc.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi thu bùa thử luyện thì người Băng Sơn tộc lại ném những võ giả này ở đây như vứt rác. Băng Sơn tộc sùng bái cường giả, nhưng đám người kia thậm chí còn chẳng bằng những đứa trẻ sơ sinh trong tộc họ. Như vậy cứ nằm ở nơi này đi, khi nào đứng lên được thì hẵng tới tiếp nhận thử luyện của Băng Sơn tộc!
Tiếng hát của Băng Sơn tộc đã kéo dài đủ một canh giờ!
Mỗi ngày, sau khi trời hửng sáng, bọn họ sẽ hát lên như vậy suốt một canh giờ. Người Băng Sơn tộc thực sự có sức lực bậc này.
Cấm địa Luyện Thần này vô cùng kỳ quặc, ca hát vốn là một cách thức luyện thể bình thường của chủng tộc này.
Những câu ca kỳ quái này sinh ra một chấn động diệu kỳ. Chấn động này giống như vô số cái búa nhỏ, liên tục nện quanh thân La Chinh từ tất cả các phương hướng, dần dần thâm nhập từ ngoài vào trong!
Coi nhu La Chinh đã hiểu, phương pháp rèn luyện thân thể này cùng nguyên lý với Thái Thượng Luyện Khí Pháp mà hắn tu!
Chẳng qua Thái Thượng Luyện Khí Pháp sẽ biến người thành binh khí, sau đó mới tiếp nhận tôi luyện. Còn phương pháp của Băng Sơn tộc lại là trực tiếp nện vào thân thể…
Nếu không phải thân thể của La Chinh đã hóa thành binh khí thì tuyệt đối không thể chịu được đả kích kiểu này, cuối cùng vết thương sẽ ngày càng nặng. Tất nhiên, người bình thường không dùng được phương pháp này.
Nhưng nói một cách tương đối thì lực chấn động trong tiếng hát này vẫn còn khá ôn hòa. Bài ca này phối hợp với sức hút mạnh mẽ nơi đây thì rõ ràng sẽ có lợi đối với võ giả luyện thể.
Nghe bài ca luyện thể này một hôm thì có lẽ vẫn chưa cảm thấy gì, chỉ thấy khí huyết bốc lên, thân thể căng ra mà thôi. Nhưng nếu liên tục nghe suốt một năm, năm năm, mười năm thì dĩ nhiên hiệu quả sẽ không tầm thường.
Nên cho dù sau khoảng mười năm vẫn không đủ tư cách đứng lên, không thể gia nhập Băng Sơn tộc, phải rời khỏi nơi đây thì thân thể và sức mạnh cũng vẫn được nâng cao hơn rất nhiều. Vì lẽ đó nên Băng Sơn tộc mới được coi là thánh địa tu luyện!
Đợi đến khi tiếng hát kia dừng hẳn, tất cả những người Băng Sơn tộc liền xuất phát theo trật tự rất ngay ngắn, bắt đầu hành trình săn bắt trong ngày.
Không giống với võ giả khác trong vũ trụ, khi tu luyện tới mức độ nhất định thì không cần ăn mà thay vào đó lại dùng nguyên khí trời đất làm thức ăn. Mặc dù thực lực của người Băng Sơn tộc có thể sánh với Thiên Tôn, Giới Chủ, nhưng vẫn phải nuốt thức ăn để tẩm bổ, hơn nữa còn vì thân thể cường tráng nên càng cần bồi dưỡng bằng một lượng đồ ăn nhiều hơn bình thường.
Nếu như nhóm võ giả tiến vào Băng Sơn tộc tu luyện có thể đứng lên được, dần dần thích ứng với sức hút của nơi này thì cũng phải đi săn cùng Băng Sơn tộc.
Có điều La Chinh và rất nhiều võ giả lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn…
Đến khi những người Băng Sơn tộc đó rời đi hết, cả bộ lạc lập tức yên tĩnh hẳn. Nhưng chỉ chốc lát sau, lại có rất nhiều đứa bé bắt đầu ào ra từ trong bộ lạc!
Người Băng Sơn tộc có vóc dáng cao to, tất nhiên những đứa trẻ này cũng không nhỏ, một số đứa cao tới bảy, tám thước. Trong Nhân tộc, với hình dáng như vậy thì đã được coi là có vóc dáng lực lưỡng rồi. Nhưng nhìn từ bề ngoài thì chúng vẫn có dáng vẻ của trẻ con.
Sau khi xuất hiện thì những đứa trẻ này liền chơi đùa khắp nơi trong bộ lạc. Thi thoảng còn nghe thấy tiếng một số cô gái Băng Sơn tộc quát tháo. Đây là một ngày bình thường của Băng Sơn tộc.
Chỉ chốc lát sau, lại có mấy đứa bé kéo về phía này!
“Cóc thúc thúc!”
“Cóc thúc thúc! Trâu gỗ của cháu bị hỏng rồi!”
“Sửa thế nào đây ạ…”
Cóc thúc thúc trong miệng những đứa trẻ này cũng là một võ giả đến đây tiếp nhận thử luyện.
Vị võ giả này giống như La Chinh, có thể miễn cưỡng thích ứng với lực hút ở đây, nhưng vẫn chưa thể đứng lên được. Tứ chi hắn chạm đất, nằm bò trên mặt đất giống như con cóc. Có lẽ vì vậy nên mấy đứa bé này mới gọi hắn bằng biệt hiệu như thế…
Nhìn thấy những đứa bé kia thoải mái chạy như bay ở bộ lạc này, La Chinh cũng thầm cảm thán trong lòng: Quả nhiên là không bằng cả đứa bé của Băng Sơn tộc. Cũng khó trách ba người Băng Sơn tộc kia có thể đánh trăn Vô Tướng Thiên một trận. Bởi chính sức mạnh thiên phú đáng sợ của bọn họ đã tạo nên loại sinh linh đặc biệt nhường này!
Khi những đứa bé vây quanh Cóc thúc thúc kia, trên mặt những võ giả khác lại hiện lên vẻ hâm mộ.
Lúc đầu La Chinh còn không hiểu, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Cóc thúc thúc này lại dùng kỹ nghệ của mình mà tạo ra một cơ hội tốt cho bản thân!
Sau lưng những đứa bé này đều có một con trâu gỗ nho nhỏ. Con trâu này được chế tạo hết sức tinh xảo, nhìn trông giống con trâu thật như đúc, vô cùng đáng yêu. Rõ ràng thuật con rối của người này hết sức đặc biệt.
Trong Băng Sơn tộc không có thuật con rối, Cóc thúc thúc liền truyền cho những đứa trẻ này, để bọn chúng có thể tự chế tạo ra. Điều duy nhất khiến La Chinh nghĩ mãi không ra là: trâu gỗ này vốn là một con rối, vậy mà lại không bị ảnh hưởng bởi sức hút mạnh mẽ trong Băng Sơn tộc, hoặc có lẽ là vì nó được làm từ vật liệu đặc thù nào đó.
“Cóc thúc thúc, cái chân con trâu gỗ của cháu hỏng rồi, nó cứ như người què ấy, rất khó coi!”
“Hừ, ai bảo ngươi chọi trâu với A Thổ, hỏng là đáng đời!”
“Làm như ngươi không chọi ấy!”
Trong lúc những đứa trẻ này tranh cãi, Cóc thúc thúc kia chỉ cười nói: “Ta có thể dạy cháu sửa chân của trâu gỗ, nhưng theo lệ cũ…”
Cóc thúc thúc này còn chưa dứt lời, một đứa bé trong đó đã lấy ra một miếng gì đó to to màu đen thui để trước mặt hắn: “ Cóc thúc thúc, A Hán đã chuẩn bị một miếng thịt! Hôm qua cháu để dành được đấy ạ!”
Nhìn bề ngoài thì miếng thịt đen thùi lùi kia không được đẹp lắm, nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại hiện lên ánh dạ quang đặc biệt. Không biết miếng thịt này được cắt ra từ cơ thể của sinh linh nào, nhưng theo La Chinh thấy thì đây chắc chắn không phải là vật phàm!
“Ha ha ha, vậy Cóc thúc thúc cũng vui lòng nhận. Giúp thúc bỏ khối thịt này vào…” Hắn còn chưa dứt lời thì đứa bé đã dùng dao cắt miếng thịt kia ra, lại tự tay đút vào miệng hắn!
Vị võ giả này không chỉ truyền thuật con rối cho chúng, mà đồng thời còn dạy chúng dùng con rối đánh nhau, cũng chính là chọi trâu trong miệng những đứa trẻ này.
Đương nhiên vật liệu để chế tạo trâu gỗ không tầm thường, nhưng khi trâu gỗ đánh nhau thì thể nào cũng sẽ hỏng. Mặc dù Cóc thúc thúc này truyền thụ phương pháp chế tạo cho chúng, nhưng lại không dạy phải sửa thế nào. Cho nên, mỗi khi trâu gỗ bị hỏng, tất nhiên chúng phải tìm Cóc thúc thúc để hỏi cách sửa.
Mà điều kiện hắn trao đổi với bọn nhóc đương nhiên chính là những miếng thịt kia!
Trong bộ lạc này chỉ có võ giả tham gia săn bắt với Băng Sơn tộc mới được ăn thịt, võ giả nằm ở đây không có tư cách. Những miếng thịt này cũng có lợi ích rõ ràng đối với võ giả, nên tất nhiên có người sẽ động não một chút để kiếm.
Trên thực tế, thời gian Cóc thúc thúc kia tiến vào bộ tộc này rất ngắn, chẳng qua bởi vì ăn được mấy miếng thịt này nên mới có thể miễn cưỡng bò dậy. Từ đó có thể thấy năng lực thần kỳ ẩn chứa trong mấy miếng thịt này.
Hoặc có thể nói, trước khi người này tiến vào Băng Sơn tộc thì cũng đã chuẩn bị cho điều quan trọng này rồi!
“Đúng là nhân tài…” La Chinh không nhịn được mà cảm thán một câu.
Những đứa bé kia thi nhau lấy miếng thịt mà mình mang theo ra, cắt xuống từng nhát, từng nhát, đút cho Cóc thúc thúc này. Sau khi được truyền thụ phương pháp sửa chữa, đám trẻ mới hài lòng rời đi.
Trước khi những đứa bé kia rời đi, cũng có võ giả nằm dưới đất khác cố gắng cướp mối làm ăn.
“A Hán, ta cũng biết sửa trâu gỗ kia…”
“Thúc thúc kể chuyện xưa cho các con được không?”
“Ta dạy các con chế tạo chim gỗ bay trên trời nhé? Chơi cũng vui lắm đấy!”
Song những đứa bé kia gần như chỉ hứng thú với trâu gỗ, những võ giả khác dụ dỗ không có hiệu quả lắm. Chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã chạy đi hết, đám người này cũng không thể bò dậy đuổi theo, nên chỉ có thể nhìn bóng lưng bọn nhỏ rời đi với vẻ mặt bất đắc dĩ.
La Chinh lại không tham dự vào.
Nếu bản thân đã tình cờ tiến vào trong Băng Sơn tộc thì coi như đây chính là ý trời. Theo lời giải thích của Hàm Lưu Tô, bùa thử luyện đã khó có được như vậy thì xem như hắn đã được vào đây miễn phí theo nàng. Như vậy đương nhiên phải nắm lấy cơ hội này mà dốc sức luyện thể!
Ban ngày trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống, những người Băng Sơn tộc kia cũng bắt đầu trở về.
Họ khiêng những con quái vật lớn trên lưng, đó là thành quả bọn họ nỗ lực suốt cả ngày.
Một con trâu một chân lớn bằng một ngọn núi nhỏ, một con diều hâu có máu màu đỏ son, đôi cánh dài đến trăm trượng, hay như nhím dị biến, toàn thân toàn là gai nhọn màu vàng kim…
La Chinh nhìn sự phong phú của thú săn mà trợn mắt há mồm!