Sấm sét tiến vào Lãnh Ngục sẽ hóa thành một loại hình thái khác. Dưới hình thái này, người khổng lồ đầu trọc có thể dễ dàng giết chết bọn chúng. Nhưng đám Huyễn Lôi Nô phản ứng nhanh một cách phi thường! Từng chùm sét loạn xạ nháy mắt hóa thành một đám lươn trơn tuột“Đùng!”
Cùng với âm thanh sấm sét nổ vang, Huyễn Lôi Nô ào ào chui ra khỏi khe hở giữa hai tay người khổng lồ, chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng.
Cho dù hai bàn tay khổng lồ đang không ngừng muốn bắt Huyễn Lôi Nô trở về nhưng mỗi một lần vồ tới, Huyễn Lôi Nô trơn tuột đều có thể chạy thoát, nháy mắt đã trốn biệt tăm biệt tích…
Không tới mười nhịp thở, đám Ngũ Hành Linh Nô con thì chết, con thì bỏ chạy, xung quanh Lãnh Ngục cũng chỉ còn lại ba người là La Chinh, Phượng Nữ, và Lý Bôi Tuyết.
“Chúng ta… cũng rời đi luôn sao?”
Lý Bôi Tuyết khẽ hỏi, giọng nói hơi run rẩy. Nàng biết rời đi là suy nghĩ không thực tế, đôi tay khổng lồ kia sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, nhưng trong lúc căng thẳng cao độ, trong lòng nàng vẫn có một tia hy vọng xa vời…
Câu hỏi này giống như hy vọng nắm lấy một sợi dây cứu mạng trong lúc sợ hãi tột độ, mà La Chinh chính là sợi dây này.
“Không” La Chinh lắc đầu.
Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết không thể nhìn thấy nhưng La Chinh lại thấy rõ rành mạch, người khổng lồ đầu trọc đang nhìn hắn với biểu cảm cười như không cười. Ánh mắt kia giống như một con mèo nhìn chằm chằm vào con mồi sắp trở thành bàn tiệc của mình.
Ở khoảng cách này, bọn họ không thể nào thoát đi được…
Cọng rơm cứu mạng duy nhất chính là ám hiệu ngầm lúc trước! Hắn và người khổng lồ đầu trọc có chung kẻ địch, bọn họ cùng đứng trên một lập trường! Nếu bây giờ làm ra hành động bỏ chạy thì sẽ chỉ rước lấy sự tấn công từ người khổng lồ đầu trọc.
“Ù…”
Đốm sáng trong Lãnh Ngục lại bắt đầu trở nên xao động, người khổng lồ đầu trọc vung hai tay lên, nhằm vào nhóm người La Chinh mà chụp tới.
“A!”
Thân thể Lý Bôi Tuyết căng chặt, tóc dài bay bay, không tự chủ thét lên một tiếng. Mặc dù nàng đã rèn luyện nhiều lần trong Bỉ Ngạn, nhưng suy cho cùng vẫn rất thuận lợi, ít khi đối mặt với sinh tử tồn vong. So với nàng, La Chinh và Phượng Nữ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Phượng Nữ có thể trở thành chúa tể Thần Sào cũng là bởi liều mạng đi ra từ máu lửa. Đi đến bước này, nàng ta đã xem nhẹ sinh tử, còn La Chinh cũng đã trải qua những chuyện như vậy rất nhiều lần. Trong lòng hắn vẫn luôn có niềm tin chắc chắn rằng người khổng lồ đầu trọc không ngốc, nếu hắn ta muốn tự do thì chỉ có thể xin bọn họ giúp đỡ!
“Vù!”
Đôi tay khổng lồ dừng lại ở khoảng cách chừng hai ba thước bên trên Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo, sau đó chậm rãi thu về Lãnh Ngục.
Tiếng thét của Lý Bôi Tuyết nghẹn lại, lồng ngực không ngừng hổn hển phập phồng. Linh hồn đương nhiên không cần hô hấp, phản ứng của Lý Bôi Tuyết hoàn toàn là vì căng thẳng thái quá nên mới biểu hiện như vậy…
“A a a a a a a…”
Rất nhanh, trong Lãnh Ngục vang lên âm thanh có tiết tấu giống như nhiều người đang hợp xướng.
“Hỗ trợ giải mã” La Chinh nói với bóng người màu xanh lục.
Sau khi chuyển từ trung tâm Thiên Chấp tới Văn Minh Chi Khí, bóng người màu xanh lục vẫn luôn ngồi trên Văn Minh Chi Khí, chú ý sát sao nhất cử nhất động của La Chinh, chỉ cần La Chinh hạ mệnh lệnh, nó sẽ lập tức khởi động trung tâm Thiên Chấp
Trung tâm Thiên Chấp nhanh chóng bắt đầu phá giải, nội dung phá giải trực tiếp truyền vào đầu La Chinh: “Hắn hỏi các ngươi là kẻ thù của tộc Nguyên Linh sao?”
La Chinh khẽ nhướng mày, vừa nghe câu hỏi này hắn đã lập tức biết được sách lược vừa rồi đã có hiệu quả. Mục đích của La Chinh là khiến người khổng lồ đầu trọc hiểu được hắn đứng về phía đối phương. Nhưng vấn đề hiện tại La Chinh hắn phải làm sao để trả lời người khổng lồ…
Thân là sinh linh trong Hỗn Độn, cho dù hắn biết phương thức biểu đạt nhưng dường như lại không thể phát ra âm thanh, mà người khổng lồ đầu trọc cũng nghe không hiểu, trước đây đã từng thử…
“Rầm rầm!”
Ngay khi La Chinh đang do dự thì người khổng lồ đầu trọc ở sâu trong Lãnh Ngục chợt gõ ngón tay lên mặt băng vài cái. Sau đó hắn ta lại phát ra tiếng hát có tiết tấu, tiếng hát lần này giống hệt lần trước.
“La Chinh, hắn đang hỏi chúng ta gì đó, đúng không?” Phượng Nữ nói, nàng ta cũng nhận ra người khổng lồ trong Lãnh Ngục đang mất kiên nhẫn.
“Ừ, hắn hỏi chúng ta có phải kẻ thù của tộc Nguyên Linh hay không” La Chinh đáp.
“Nhưng chúng ta làm sao trả lời hắn…” Phượng Nữ rối rắm.
“Ta đang nghĩ cách” La Chinh nói.
Lý Bôi Tuyết vẫn luôn căng thẳng nãy giờ lại đột nhiên nói: “Những linh hồn trong Hồn thành cũng không phải sinh linh ngoài Hỗn Độn, nhưng bọn họ đều có thể phát ra âm thanh của Phạn văn!”
Lý Bôi Tuyết vừa nói vậy, ánh mắt La Chinh đột nhiên sáng ngời: “Đúng! Đó là rất nhiều linh hồn cùng phát ra âm thanh, âm thanh kia là hợp xướng…”
Phát âm của Phạn văn đều không phải âm tiết đơn, người khổng lồ đầu trọc này nói một câu giống như mấy chục người lên tiếng cùng một lúc, như nhiều người hợp xướng một bài hát vậy.
Tuy bóng người xanh lục đã dạy cho La Chinh phương thức phát âm, nhưng một mình hắn thì không thể phát ra âm thanh phức tạp như vậy. Có điều một người không được, thế mấy chục người thì sao?
La Chinh nhanh chóng truyền đạt suy nghĩ của mình cho Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đang nghĩ biện pháp, với trí tuệ của ông, vừa nghe La Chinh nhắc nhở như vậy đã lập tức phản ứng lại! Nhiều người cùng phát ra âm thanh, những âm thanh này chồng chất lên nhau sẽ đạt được hiệu quả tương tự!
Vì thế Nguyên Thủy Thiên Tôn nhanh chóng triệu tập anh kiệt Nhân tộc trong Văn Minh Chi Khí, đồng thời bảo trung tâm Thiên Chấp tiến hành giải mã âm thanh của Phạn văn, mỗi một hợp âm đều được giải mã thành đơn âm, mỗi một đơn âm do một anh kiệt Nhân tộc chịu trách nhiệm.
“Đùng đùng đùng!”
Người khổng lồ đầu trọc lại đưa ngón tay thô to gõ lên mặt băng khiến vụn băng văng tung tóe. Hắn ta càng mất kiên nhẫn, mở miệng hỏi đến lần thứ ba, nụ cười mỉm trên mặt cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Lý Bôi Tuyết và Phượng Ca đồng loạt nhìn về phía La Chinh, các nàng cũng hy vọng La Chinh đưa ra biện pháp giải quyết…
Lúc này trên đỉnh đầu La Chinh đột nhiên hiện ra hơn ba mươi cái đầu, Nữ Oa, Phục Hy, Hậu Nghệ… cùng nhau hợp xướng, đồng thanh hát: “Đúng, tộc Nguyên Linh là kẻ thù của chúng ta!”
Người khổng lồ đầu trọc không ngờ La Chinh lại dùng cách này để trả lời mình. Hắn ta sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười, lại hỏi: “Tộc Nguyên Linh là chúa tể của thế giới này?”
Trung tâm Thiên Chấp điên cuồng hoạt động, bóng người màu xanh lục lại truyền đạt những lời này cho La Chinh.
“Chúa tể của thế giới này? Không, chúng không phải, chúng chỉ là một đám hèn yếu chui rúc trong thế giới này mà thôi” La Chinh đáp.
Trong mắt La Chinh, văn minh Nguyên Linh theo đuổi Đạo Thủ Tự chẳng qua là một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, muốn thực sự giải quyết nguy cơ của Hỗn Độn thì chỉ có Đạo Chung Yên! Cho nên Đạo Thủ Tự vốn là một hành vi hèn nhát.
La Chinh nói xong, bóng người màu xanh lục lại phiên dịch lời nói của hắn thành nhiều âm tiết phức tạp, sau đó giải mã cho nhóm Nữ Oa, Phục Hy hợp xướng. Phương thức trò chuyện này vô cùng bất tiện, nhưng ít ra còn có thể trò chuyện. Chỉ có điều nhóm Phục Hy, Hậu Nghệ vừa xướng lên những lời ca quái dị này lại vừa trợn trắng mắt xem thường, có thể nhìn ra là họ cũng bất đắc dĩ.