Lực xuyên thấu của đám Ngột Kim Ô này cực mạnh, nếu va chạm trên mắt trận đủ để tạo thành áp lực tương đối lớn với cửa Liệt ChấnTất nhiên mọi người đều cực lực ngăn cản Ngột Kim Ô đâm xuyên xuống.
“Kiếm Xử Hình!” Tô Khuê hét lớn một tiếng.
Thế kiếm của thanh trường kiếm đang trôi nổi bên ngoài lúc đóng lúc mở, một kiếm chém ra vang lên tiếng nổ mơ hồ, trường kiếm mới chỉ tới gần đã đánh nát mấy con Ngột Kim Ô.
Dựa vào thần thông sử dụng, có thể nhận ra điểm khác biệt giữa Thần Tướng và vùng đất Kiếm Đỗng.
Thần thông mà các Thần Tướng sử dụng đều đơn giản trực tiếp, cả uy lực lẫn kỹ xảo đều nhanh gọn tới cực điểm, không hề màu mè hoa lệ, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu linh động.
Còn thần thông kiếm pháp mà bốn đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng sử dụng thì lại khác, kiếm pháp khéo léo nhẹ nhàng, tràn ngập mỹ cảm, nhưng uy lực lại không đủ.
Nhưng thực lực của đám Ngột Kim Ô này không mạnh, chém giết chúng cũng không cần quá nhiều sức mạnh.
So sánh như vậy, hiệu suất chém giết Kim Ô của mấy người vùng đất Kiếm Đỗng lại cao hơn đáng kể.
“Giết chết đám Ngột Kim Ô này chỉ cần ba chữ, nhanh, ác, chuẩn! La Chinh huynh nhớ lấy, như vậy hiệu suất mới cao” Thần thông kiếm pháp Chu Tuyền sử dụng giống hệt Tô Khuê, cũng không quên chỉ dẫn La Chinh.
“Hiệu suất à…”
La Chinh nhìn chốc lát, nheo mắt lại, nhẹ nhàng nâng tay, thốt ra một chữ: “Lên!”
“Vù vù vù vù vù vù…”
Một trăm hai mươi tám thanh trường kiếm hóa thành một dòng kiếm, bay vút lên không trung.
Chu Tuyền chỉ biết La Chinh dùng Lực Lượng Tố Hình phối hợp với mắt trận dễ dàng tạo ra nhiều trường kiếm, trên thực tế thủ đoạn khống chế trường kiếm của hắn được ngộ ra từ Đại Tử Khí Thuật.
“Phập!”
Thanh trường kiếm ở vị trí đầu tiên đụng vào một con Ngột Kim Ô, con Ngột Kim Ô kia tức khắc biến thành một làn sương máu.
Trong thanh trường kiếm trong suốt này được rót thần quân lực, lớp trong suốt bên ngoài thực ra là một phần của cửa Liệt Chấn, chỉ cần cửa Liệt Chấn chưa bị hủy thì những thanh trường kiếm trong suốt này vẫn bền vững kiên cố.
La Chinh mở tay ra rồi vung lên, những thanh kiếm bắt đầu tản ra nhiều phương hướng khác nhau.
“Soạt soạt soạt soạt soạt…”
Mỗi một thanh trường kiếm đâm xuyên qua mấy chục con Ngột Kim Ô chỉ trong nháy mắt, bỗng chốc đã có mấy ngàn con Ngột Kim Ô bỏ mạng trong tay hắn.
Trường kiếm của Chu Tuyền bay lượn vòng, từng con Kim Ô bị hắn ta chặn lại, phương hướng hắn ta bảo vệ có khoảng chừng vài ngàn con, hơn mười hơi thở sau, cuối cùng hắn ta cũng xử lý xong số Ngột Kim Ô này. Bảo vệ khu vực của mình xong xuôi, Chu Tuyền đắc ý ngoảnh đầu lại.
Trong lòng hắn ta đang nghĩ La Chinh hóa ra nhiều trường kiếm như vậy nhưng thật ra đều chỉ được mẽ ngoài, không thể lấy ý niệm của một người để điều khiển hơn một trăm thanh kiếm được đâu nhỉ?
Tuy linh trí của Ngột Kim Ô thấp nhưng tuyệt đối không thể khinh thường độ nhạy bén của chúng.
Nếu dựa vào may mắn để phóng hơn một trăm thanh kiếm về phía trước, kết quả sợ rằng ngay cả một con Ngột Kim Ô cũng không đâm trúng, may mắn hơn thì có thể đâm được mấy con…
Nhưng khi Chu Tuyền vừa đưa mắt nhìn sang thì tròng mắt lập tức trợn trừng lên.
Số lượng Kim Ô mà La Chinh phải đối phó nhiều hơn Chu Tuyền đâu chỉ gấp trăm lần?
Nhưng mỗi một thanh trường kiếm trong suốt của La Chinh như đều có linh hồn, không ngừng đâm về phía trước.
“Soạt soạt soạt soạt…”
Mỗi một thanh kiếm đâm xuyên qua, Ngột Kim Ô đều sẽ vỡ thành một làn sương máu.
Hàng trăm làn sương màu kéo dài liên tục giữa không trung, tạo thành một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa quỷ dị!
Mỗi lần đâm về phía trước lại có mấy ngàn con Ngột Kim Ô bị đánh chết, La Chinh lặp đi lặp lại mấy lần, chỉ sợ đã có hơn một trăm ngàn con Kim Ô bỏ mạng dưới kiếm của hắn.
Đám Kim Ô này linh trí thấp, không sợ chết, La Chinh càng giết càng hăng, đám Ngột Kim Ô lại càng bổ sung liên tục, nhưng Ngột Kim Ô có ùn ùn kéo tới như thế nào cũng không thể bù lại số lượng đã bị La Chinh giết chết, La Chinh cứ thế giết ra một khoảng trống rỗng…
“Vị Thần Tướng kia mạnh quá!”
“Một mình hắn khống chế hơn trăm thanh kiếm, tương đương với một trăm Thần Tướng!”
“Tốt quá rồi, lần này không cần chúng ta ra mặt!”
Thấy cảnh tượng này, nhóm Bỉ Ngạn cảnh tầng dưới cửa Liệt Chấn lập tức phấn khích tới mức chảy nước mắt.
Chín mắt trận tuy không thể phá vỡ, nhưng đại trận này xuyên qua Thiên Võng, tọa lạc trong cửa Liệt Chấn.
Nếu mắt trận gánh chịu công kích quá sức, cả cửa Liệt Chấn đều sẽ sụp đổ.
Cho nên mỗi khi mắt trận gặp phải uy hiếp quá lớn, Tô Khuê sẽ để một nhóm Thái Nhất Vệ đẩy Bỉ Ngạn cảnh tầng dưới ra, đó chính là thời khắc thê thảm nhất của các Bỉ Ngạn cảnh bọn họ…
Nhưng hiện tại La Chinh chỉ dùng sức lực của một mình bản thân để giết chết toàn bộ Kim Ô, đương nhiên cũng không cần tới các Bỉ Ngạn cảnh, bọn họ vui vẻ là điều đương nhiên.
“Ê, Nguyệt Bạch Hạo, ngươi nói hắn là kỳ chủ của ngươi thật sao?” Một lão già trợn mắt hỏi.
Nguyệt Bạch Hạo tự hào gật đầu nói: “Đúng vậy! Hắn từng là người của Đạo Kiếm Cung chúng ta! Là hắn đưa chúng ta tới Long thành!”
“Ngươi mới tới Long thành mấy năm, hắn từ một kỳ chủ nhỏ nhoi trưởng thành tới mức này?” Một người đàn ông vạm vỡ khác hỏi với vẻ không thể tin.
Tuy lúc trước Nguyệt Bạch Hạo gọi La Chinh là kỳ chủ, La Chinh cũng đáp lời, nhưng những người này vẫn thấy khó tin.
Dù sao phần lớn Bỉ Ngạn cảnh ở đây đều là người trong Trung Thần Châu, vẫn có hiểu biết nhất định về các cường giả trong Thái Nhất Thiên Cung, thời gian vài năm… Từ kỳ chủ trở thành minh chủ đã thấy khó tin, trở thành Thái Nhất Vệ lại càng cần cơ duyên và thiên phú siêu phàm, vậy mà La Chinh lại biến thẳng thành Thần Tướng!
Chuyện này dù chính mắt nhìn thấy nhưng vẫn khó lòng tin nổi.
“Không tin ngươi hỏi Lục Câu, Đại Hồi, bọn họ đều sinh ra ở Long thành, cũng từng gặp kỳ chủ đại nhân!” Nguyệt Bạch Hạo nói.
Thời điểm làm kỳ chủ La Chinh đã từng đánh bại minh chủ, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người dưới cờ bên ngoài Long thành, ở đây có rất nhiều người biết đến hắn.
“Nói thật, nếu La Chinh không thừa nhận, ta cũng không tin bọn họ là cùng một người!”
“Cho dù năm đó hắn dễ dàng đánh bại Tư Đồ Tu, ta cũng không ngờ hắn có thể trưởng thành như thế này, thật khó tin…”
Mọi người vừa cảm thán vừa nhìn chuỗi sương máu trên bầu trời, thực lực hiện tại của La Chinh đủ để đại diện Thái Nhất Thiên Cung phụ trách một phương…
Trong đám mây đen thứ nhất kéo tới có chừng hai ba triệu con Ngột Kim Ô!
Trước đây các Thần Tướng cũng từng gặp phải tấn công quy mô lớn như thế này, cho dù mười hai Thần Tướng dốc hết sức chém giết cũng sẽ có một đám Kim Ô tấn công vào mắt trận, tấn công kiểu tự sát của đám Ngột Kim Ô này đủ để gây nên tổn hại cho cửa Liệt Chấn.
Cho nên trên cửa Liệt Chấn luôn có mấy trăm người sẵn sàng chờ lệnh, rót thần tinh vào cửa Liệt Chấn, sửa chữa pháp trận bất cứ lúc nào, nhưng một khi chữa không nổi, cửa Liệt Chấn sẽ bị đánh hạ.
Nhưng lần này không có con Ngột Kim Ô nào tới gần, hầu hết Ngột Kim Ô đều bị La Chinh đâm thành sương máu, cho dù không may có cá lọt lưới thì những Thần Tướng khác chỉ cần tiện tay bồi thêm mấy kiếm là có thể xử lý dễ dàng.
Sau khi giết chết toàn bộ Ngột Kim Ô, La Chinh thu hai tay lại, một trăm hai mươi tám thanh kiếm quay ngược trở về, cắm trên mặt đất.
Chu Tuyền vẫn luôn khách sáo với La Chinh, nhưng thói kiêu ngạo vẫn khắc sâu trong xương cốt.
Hắn ta vươn lên từ Thái Nhất Vệ, sau khi trở thành Thái Nhất Vệ năm sao thì tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, sau đó lại gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng tu luyện.
Nhưng hắn ta còn chưa lên tầng hai đã trở về Thái Nhất Vệ, thân là Thần Tướng của Thái Nhất Vệ, trong lòng luôn hơi khinh thường vùng đất Kiếm Đỗng.
Nhưng lúc này hắn ta nhìn La Chinh, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.