Mỗi một sinh linh ra đời trong Thần vực đều sẽ sinh ra ngọn lửa ký ức tương ứngTừ thời Tuyên Cổ đến nay, số lượng ngọn lửa sinh ra đã nhiều đến không tưởng.
“Biển lửa” trước mắt cũng chứa đựng lượng ngọn lửa ký ức nhiều không đếm xuể.
9527 vừa nói xong thì một ngọn lửa ký ức nhẹ nhàng tiếp cận La Chinh.
“Thứ này có xem như linh hồn không?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
Chuyển thế vốn là điều vô cùng thần bí nên hắn rất tò mò.
Dựa theo hiểu biết trước đó của hắn, chuyển thế tức là linh hồn sống lại, cho nên người chuyển thế mới có trí nhớ của kiếp trước.
“Không phải” 9527 thản nhiên nói: “Linh hồn của ngươi chỉ là vật dẫn của ký ức thôi, những ngọn lửa ký ức này mới là dấu vết chứng minh sự tồn tại của một sinh linh, trong đó ghi chép cuộc đời của sinh linh ấy”
“Linh hồn cũng chỉ là vật dẫn ư?” La Chinh rơi vào trầm tư.
Một ngọn lửa ký ức màu tím nhạt nhẹ nhàng bay đến chỗ La Chinh, hắn bèn khẽ vươn ngón tay chạm vào nó.
Ngọn lửa ấy không có xúc cảm gì, tựa như một điểm sáng hư vô vậy.
Cảm giác khác thường khi chạm vào ngọn lửa nhanh chóng truyền từ đầu ngón tay đến đầu của La Chinh.
“Vù!”
Trong nháy mắt, La Chinh rơi vào trong ngọn lửa ký ức ấy.
Vô số hình ảnh không ngừng lóe lên trong đầu hắn.
Đây là ký ức của một đứa bé.
Thần thành Liệt Ngọc…
Ba nghìn đệ tử Liệt gia được đưa đến dưới đạo bia tu hành, đứa trẻ này là người thứ nhất.
Cậu bé tên Liệt Hoàn, chỉ mới bốn tuổi nhưng lại rất có năng khiếu tu luyện thần đạo Sồ Hỏa, gần như không ai có thể sánh bằng.
Khi chỉ vừa bốn tuổi, cậu bé đã tu thành võ giả chứng thần, có thể đến đạo bia thần đạo Sồ Hỏa lĩnh ngộ nên được Liệt gia xem như tồn tại quý báu.
“Không đến nghìn năm, Liệt gia ta chắc chắn sẽ có thêm một á thánh…”
“Liệt gia chúng ta cần đề cử cậu bé cho Phương gia, qua đó đưa cậu bé vào đảo nổi quyền thế để tu luyện!”
“Có lẽ Liệt Hoàn sẽ giúp Liệt gia ta lọt vào vị trí gia tộc quyền thế!”
Các trưởng bối Liệt gia đều kỳ vọng rất cao vào Liệt Hoàn.
Hình ảnh trong ngọn lửa ký ức không ngừng lướt qua đầu La Chinh. Hắn có thể cảm nhận được đủ loại tâm trạng trong cuộc đời của đứa bé này, bao gồm kiêu ngạo, sợ hãi, khóc lóc, vui sướng,…
Thậm chí đến cảm ngộ của cậu bé về thần đạo Sồ Hỏa cũng có nữa!
“Cảm ngộ này có trợ giúp khá lớn với việc tu luyện!” Trái tim La Chinh nhảy lên.
Tu luyện đơn giản chính là “nhận thức”, là “tìm tòi thấu hiểu” không ngừng. Trong ngọn lửa ký ức này ghi chép lại cảm ngộ riêng vô cùng độc đáo của Liệt Hoàn về thần đạo Sồ Hỏa, La Chinh chỉ cảm nhận nó một lần mà đã cảm giác như tự mình tu luyện vậy!
Thậm chí hiệu quả còn tốt hơn tự tu luyện!
Dẫu sao, hầu hết người trong Thần vực đều rất đỗi bình thường, thiên tài như Liệt Hoàn cực kỳ ít ỏi.
Có lẽ kinh nghiệm tu luyện kiểu này không có tác dụng quá lớn với La Chinh, nhưng nó lại là tài nguyên tu luyện khó tưởng với những chân thần khác.
Nếu có người đến đây và không ngừng xem “ngọn lửa ký ức”, qua đó kế thừa kinh nghiệm tu luyện trong ký ức thì có thể nói, việc thăng cấp tu vi sẽ là ‘làm ít công to’…
Một ngọn lửa ký ức chứa đựng một cảm ngộ phong phú và hoàn chỉnh, vô số ngọn lửa ký ức sẽ có vô số cảm ngộ!
Nếu có thể sử dụng những ngọn lửa ký ức này một cách trọn vẹn thì tốc độ tu luyện sẽ tăng đến mức khủng bố, sợ là võ giả chứng thần có thể thăng cấp thành chân thần cấp cao, thậm chí là viên mãn trong thời gian ngắn.
“Thần đạo Sồ Hỏa… Xem thay đổi là môi giới, muốn tự luyện thì phải vô tâm mới có thể…”
Trong lúc La Chinh đang theo dõi ký ức về tu luyện thì luồng ký ức ấy chợt ngừng.
Cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy là một thanh đao trắng như tuyết cắt đứt cổ Liệt Hoàn.
“Cha, người giết con là… Là cậu…” Trước khi chết, Liệt Hoàn dùng thần thức truyền tin kẻ giết mình ra ngoài.
“Vù…”
Sau khi La Chinh đọc xong ký ức trong đó, ngọn lửa ký ức của Liệt Hoàn rốt cuộc bay đi.
Hắn cảm khái nhìn theo ngọn lửa ấy.
Liệt Hoàn cũng có thể xem như thiên tài trong thiên tài, thế nhưng cậu bé chỉ sống được mười năm, tính từ lúc sinh ra đến lúc qua đời.
Cuối cùng cậu bé lại chết thảm dưới đao của cậu mình, đây cũng là bi kịch đến từ những tranh chấp trong gia tộc.
Chẳng qua La Chinh không hề cảm nhận được oán hận của Liệt Hoàn trong ngọn lửa ký ức. Có lẽ cậu bé chung quy chỉ là một đứa trẻ ngây thơ với thiên phú bẩm sinh, cho dù bị cậu mình giết chết cũng không quá oán trách.
Không biết Liệt gia sao rồi…
La Chinh không hề biết rằng, Liệt gia đã từng là gia tộc cấp một chiếm giữ phía bắc Thần vực, thậm chí có người còn nói bọn họ là “gia tộc quyền thế chuẩn”.
Liệt gia có hai á thánh trấn giữ, có lẽ bọn họ chính là một trong những gia tộc có khả năng được phong làm gia tộc quyền thế nhất trong mấy thần kỷ nguyên này.
Bởi vì chuyện của Liệt Hoàn mà gia tộc liên tục phát sinh nội chiến.
Gia chủ bị ám sát, một mạch chính trong tộc bị liên lụy nhưng cũng xem như là đền tội. Cuối cùng, hai á thánh trấn giữ gia tộc buộc phải ra tay, kết quả hai bên cùng thiệt hại, đến giờ vẫn chưa khôi phục.
Ngọn lửa ký ức ấy chậm rãi bay đi.
La Chinh lại giơ ngón tay chạm đến một ngọn lửa khác.
“Vù…”
Khoảnh khắc ngón tay và ngọn lửa chạm nhau, hắn lại quẩn quanh trong ký ức.
Ký ức trong ngọn lửa này không có gì xuất sắc, chủ nhân của nó chỉ là một thần dân sống tại vùng núi xa xôi.
Hắn ta chưa từng rời khỏi ngọn núi ấy dù chỉ một bước, thậm chí còn chưa đặt chân đến thần thành. Cuối cùng sơn thôn nơi hắn ta sống bị vướng vào một trận chiến loạn lạc của gia tộc nào đó, khiến ta ta bỏ mạng.
Ngay lúc La Chinh không ngừng xem ngọn lửa ký ức, đôi mắt của chuột Thạch Lẫm trong tay hắn toát lên vẻ gian trá.
Nó hướng mắt về phía xa…
Ngọn lửa ký ức cũng chia cấp bậc.
Người sống càng lâu thì ký ức càng nhiều, ngọn lửa cũng càng sáng.
Một số chân thần sống hơn mười thần kỷ nguyên nên ký ức nhiều hơn người bình thường vô số lần.
Dưới sự lèo lái của chuột Thạch Lẫm, những ngọn lửa ký ức sáng rực trong đại dương được hình thành từ vô số điểm sáng này đang chậm rãi di chuyển về phía La Chinh!
La Chinh không phát hiện mà vẫn chăm chỉ đọc ký ức trong những ngọn lửa xung quanh mình.
Phần lớn ký ức đều rất nhàm chán.
Suy cho cùng, thành phần đông nhất trong Thần vực vẫn là những thần dân sống một cuộc đời tầm thường. Bọn họ cần cù cả đời, không hề tu luyện mà chỉ mong có một cuộc sống yên ổn và vô tư mà thôi. Bọn họ không chứng thần đạo và cũng không có tuổi thọ vô hạn. Sau mấy nghìn năm sống trên đời, cuối cùng bọn họ lại lặng lẽ biến mất trong một góc của Thần vực.
“Chủ nhân ngọn lửa ký ức này thế mà lại chết trong Hồn Hoang…” La Chinh thì thào.
Hắn vô tình tìm được ngọn lửa ký ức của một chân thần đại viên mãn của Mục gia – Mục Trầm.
Mục Trầm thăm dò cấm địa Hồn Hoang vào mười lăm thần kỷ nguyên trước, khi ấy Thi Tiểu Xảo còn chưa thể nắm giữ Hồn Hoang.
Kết quả Mục Trầm đã bỏ mạng trong lúc cạnh tranh gay gắt.
Lúc La Chinh rời khỏi ngọn lửa ký ức, đôi mắt chuột Thạch Lẫm bỗng lóe sáng.
Ý thức của 9527 cũng truyền đến ngay sau đó: “La Chinh! Cẩn thận!”
Vô số ngọn lửa ký ức bay ra khỏi đại dương và tập hợp thành sông, sau đó đổ ào về phía La Chinh!