Rơi vào tình cảnh này rồi, bây giờ Cực Ác lão nhân đã không còn thiết tha gì với chuột Thạch Lẫm nữa, chỉ một lòng một dạ muốn giúp La ChinhSau khi khiến La Chinh cất xác chuột xong, ông ta chỉ dẫn La Chinh đi xuyên qua hang núi chật hẹp này. Đợi đến khi La Chinh ra khỏi sơn động, hắn đã ở trong một khe núi cách thôn Mông Sơn hơn trăm dặm.
Vốn dĩ, con đường này thông với khoảng trống phía dưới thôn Mông Sơn. Trước kia, Cực Ác lão nhân khai quật chỗ này dựa theo “phương pháp Mê Tẩu”, một con đường kéo dài ra rất nhiều biến hóa, hình thành một mê cung khó giải dưới lòng đất.
Đã từng có một số người dân của thôn Mông Sơn đi lạc vào hang động nhưng căn bản không thể phá giải mê cung nên bị nhốt đến chết ở bên trong. Trên đường đi, La Chinh nhìn thấy vài bộ hài cốt, gần như chắc chắn là thôn dân Mông Sơn lạc đường…
Sau khi vượt qua khe núi, La Chinh lại quay về thôn Mông Sơn, trại chủ trại Nhật Nguyệt và một nhóm võ giả vẫn ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ chờ đợi một cách khổ sở.
Nhìn thôn Mông Sơn sụt lún ở phía sau, bọn họ cũng biết là có chuyện không ổn. Trại chủ trại Nhật Nguyệt dẫn các thuộc hạ leo lên núi, nhìn hố to sâu không thấy đáy phía dưới thôn Mông Sơn, không một ai dám đi xuống dưới kiểm tra.
Chưa thấy Cực Ác lão nhân, không có ai trong bọn họ dám tùy tiện rời đi, cũng chỉ có thể chờ ở đây.
Hơn nửa ngày sau, bọn họ lại thấy La Chinh nhảy ra một mình.
“La… La công tử, công tử đi ra ngoài từ chỗ nào vậy? Có từng nhìn thấy lão tổ nhà ta không?” Trại chủ trại Nhật Nguyệt nhìn chăm chú La Chinh rồi hỏi.
Nếu như Cực Ác lão nhân trở về thì có thể gây dựng lại bảy mươi hai trại, chắc chắn trại chủ trại Nhật Nguyệt gã sẽ được trọng dụng, chuyện chứng thần đạo cũng sẽ nằm trong tầm tay. Thế nên đương nhiên gã phải quan tâm đến tình hình của Cực Ác lão nhân rồi.
“Ngươi nói Cực Ác lão nhân hả?” La Chinh sờ đầu rồi lập tức nói: “Ta rơi xuống dưới rồi suýt nữa ngã chết, mơ mơ màng màng đi dọc theo một hang động thoát ra, còn hiện ông ta ở đâu thì ta cũng không biết…”
“Không biết?” Trại chủ trại Nhật Nguyệt và nhóm thuộc hạ của gã ngơ ngác nhìn nhau. Thấy vẻ mặt mờ mịt của La Chinh không giống ngụy trang, bọn họ không nghi ngờ gì nên không truy hỏi nữa mà thương lượng làm sợi dây thừng xuống phía dưới tìm người.
Trong đầu La Chinh truyền đến một tiếng thở dài của Cực Ác lão nhân.
Quả thực, ông ta trở về Trường Không Vực là vì muốn làm rạng rỡ lại bảy mươi hai trại. Dù sao thấy trại Nhật Nguyệt suy sút tới mức độ này, ông ta cũng không đành lòng. Nhưng bây giờ, Cực Ác lão nhân đã không có năng lực gì nữa, chỉ có thể để La Chinh đối phó cho qua, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Các thôn dân của thôn Mông Sơn cũng lần lượt trở về. Thấy thôn xóm của mình biến thành như thế, ai nấy đều cực kỳ bi ai.
May mắn là những thôn dân này đã sớm rời khỏi thôn Mông Sơn. Giả sử bọn họ không hề rời đi thì khi thôn Mông Sơn sụp đổ, sợ rằng người của thôn phải chết hơn nửa.
Nếu trại Nhật Nguyệt không gây sự với bọn họ nữa thì những thần dân này có thể dựng phòng ốc ở bên kia sườn núi. Vườn rau mà bọn họ dùng để mưu sinh vẫn còn đây, thôn Mông Sơn vẫn có thể xây dựng lại.
Bây giờ đan điền của La Chinh đã được mở phong ấn, đương nhiên không cần phải ở lại chỗ này.
Từ sau khi La Chinh đi tới thôn Mông Sơn, có thể nói là sự lý giải của Tiểu Văn đối với võ đạo đột nhiên tăng mạnh. Bởi vì thời gian quá ngắn, Tiểu Văn còn chưa có đột phá trên tu vi, nhưng về phương diện võ đạo mà La Chinh truyền thụ thì rõ ràng đã vượt qua ca ca Tiểu Ô. Đương nhiên, Tiểu Văn không nỡ xa La Chinh, nhưng cậu bé hiểu với thực lực của mình bây giờ thì không thể đi theo La Chinh được. Cậu bé chỉ có thể thầm động viên bản thân, nếu có một ngày trở thành võ giả chứng thần, cậu bé sẽ rời khỏi thôn núi này để đi tìm sư phụ La Thiên Hành trước tiên!
Nửa tháng sau…
Trong một ngọn núi lớn không tên ở phía bắc Trường Không Vực.
La Chinh đứng sừng sững trước một vách núi nhô ra giữa sườn núi, nhìn bao quát được toàn bộ cánh đồng tuyết đằng xa.
Trong Thần Vực, Trường Không Vực chỉ là một vực nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn so với sức tưởng tượng của La Chinh. Đáng sợ nhất chính là việc không thể phi hành trên không, càng không thể dịch chuyển không gian.
Với tốc độ di chuyển của La Chinh, e rằng muốn đi ngang qua Trường Không Vực thì phải mất đến cả nghìn năm…
“Còn bao xa nữa?” La Chinh hỏi.
“Sắp rồi, chính là ở trên đỉnh ngọn núi này…”” Cực Ác lão nhân nói.
Trước kia, Cực Ác lão nhân còn giấu một số thứ trong dãy núi phía bắc Trường Không Vực. Thứ La Chinh muốn đi tìm lúc này chính là số tiền mà Cực Ác lão nhân để lại vào bảy kỷ nguyên thần trước.
“Quác quác quác…”
La Chinh dừng lại một lát trước vách núi, có mười mấy con chim lửa với hình dạng kỳ lạ lập tức nhào tới phía La Chinh.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh sáng sắc bén trong mắt lóe lên!
“Quác…”
Những con chim lửa kia phát ra một loạt tiếng kêu thảm thiết, rồi lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Dùng uy áp linh hồn giết chết những con thú dữ sinh sống ở Thần Vực là phương pháp thuận tiện mau lẹ nhất.
“Chậc chậc, mới là Giới Chủ Cảnh mà linh hồn đã mạnh đến mức này. Đến ngày ngưng tụ được thần cách, linh hồn của ngươi lại được thăng cấp thì còn lợi hại tới chừng nào?”
Cực Ác lão nhân nói trong đầu La Chinh.
La Chinh không tiếp lời. Cực Ác lão nhân biết được một chút bí mật của hắn, thậm chí biết hắn chính là con trai của La Tiêu, có thù oán với Mục Hải Cực, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ hoàn toàn mở lòng với Cực Ác lão nhân, ít nhất bây giờ còn chưa được.
Bỗng nhiên, La Chinh giậm chân một cái, cả người nhảy lên cao sáu bảy trượng, sau đó bám trên một khối nham thạch ở đỉnh vách núi, giống như một con vượn khéo léo. Ngay sau đó, hai tay hắn dùng sức, lắc mình lên phía trên, rồi xoay người bám lên chỗ đứng tiếp theo.
Cứ leo lên như vậy, cuối cùng sau hai ngày, La Chinh đã leo đến đỉnh của ngọn núi lớn vô danh này.
“Nhìn thấy tảng đá hình tam giác kia không?” Cực Ác lão nhân nhắc nhở.
La Chinh đưa mắt quan sát, quả nhiên thấy được một khối nham thạch hình tam giác đứng vững trên đỉnh núi giống như một tòa kim tự tháp cỡ nhỏ.
Dựa theo phương pháp Cực Ác lão nhân truyền thụ, La Chinh đến gần khối nham thạch này, rồi nhấn xuống một cái, vừa làm La Chinh vừa cười nói: “Lần này sẽ không bị người khác nẫng tay trên nữa đấy chứ?”
Bốn ngày trước, dưới sự dẫn đường của Cực Ác lão nhân, La Chinh cũng từng khai quật một ngọn núi lớn khác, nhưng thứ trên đó đã bị người ta lấy đi. Mặc dù Cực Ác lão nhân giấu thứ kia một cách vô cùng bí mật, nhưng thời gian bảy kỷ nguyên thần thật sự quá lâu, suy cho cùng vẫn sẽ có người vô tình tìm được…
“Chắc là không đâu!” Cực Ác lão nhân cắn răng nói, ông ta cũng không chắc chắn lắm.
Vừa dứt lời, khối nham thạch tam giác kia lập tức chìm xuống dưới. Theo một tiếng vang âm ỉ truyền đến, trước mặt La Chinh lập tức xuất hiện một hố nhỏ, trong hố này là một số miếng hình tròn màu đen nằm rải rác.
La Chinh khều trong hố, nhặt một miếng hình tròn màu đen lên, đặt nó trong tay để tỉ mỉ quan sát.
Những miếng hình tròn màu đen này sờ lên hơi sần sùi, La Chinh có thể mơ hồ cảm nhận được trong đó ẩn chứa sức mạnh đặc biệt nào đó, nhưng lại không thể nhận ra sức mạnh này, cũng không nhìn ra nó có tác dụng gì. “Đây là thứ quỷ gì vậy? Pháp bảo hay là vật liệu hiếm có?”
“Đều không phải!” Cực Ác lão nhân nói một cách thản nhiên: “Đây là Thần vũ tệ, là đồng tiền lưu thông trong Thần Vực!”
“Thần vũ tệ?” La Chinh nhướng mày, không nhịn được mà trợn trắng mắt lên: “Chỉ vì mấy trăm đồng tiền này mà ngươi bắt ta trèo đèo lội suối suốt nửa tháng?”
Lúc trước, La Chinh định trực tiếp đi tới thành Kính của Trường Không Vực. Thành Kính là bảy thần thành lớn của Trường Không Vực, nhưng Cực Ác lão nhân lại cố thuyết phục La Chinh đi tìm ít đồ, đồng thời nói với hắn rằng không có mấy thứ này thì đi lại sẽ rất khó khăn!
“Khà khà, đừng xem thường Thần vũ tệ, có lẽ tất cả tài sản của một số vị thần cũng chỉ đáng giá hơn trăm Thần vũ tệ mà thôi” Cực Ác lão nhân cười hì hì: “Nếu không có Thần vũ tệ, cho dù ngươi có đến thành Kính, không mất mười năm tám năm thì sợ cũng khó mà rời khỏi Trường Không Vực. Ở Thần Vực mà không có thứ này thì nửa bước cũng khó đi!”
La Chinh lật qua lật lại Thần vũ tệ kia để kiểm tra.
Tiền trong vũ trụ chính là đá chân nguyên và ngọc chân nguyên. Đó vừa là tiền tệ vừa là đồ tiêu dùng. Chúng do nguyên khí trời đất ngưng tụ thành, chứa đựng chân nguyên tinh khiết nhất, hấp thu trực tiếp là có thể bổ sung chân nguyên bên trong đan điền.
Theo như lời của Cực Ác lão nhân, Thần vũ tệ là tiền lưu thông giữa các vị thần. Dưới tình huống bình thường, thần không cần tiêu hao chân nguyên, bọn họ dựa vào lực tín ngưỡng của thế giới trong cơ thể.
“Thần vũ tệ có thể bổ sung chân nguyên? Hay là có thể bổ sung lực tín ngưỡng?” La Chinh hỏi.
Ai dè Cực Ác lão nhân lại lắc đầu: “Đều không phải”
“Như vậy Thần vũ tệ có ích lợi gì?” La Chinh lại hỏi.
Cho dù dùng thứ gì làm tiền thì đều phải có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với những thần, nếu không thứ này chỉ là một đống rác rưởi, ném xuống đất cũng không ai thèm nhặt!
Ngờ đâu Cực Ác lão nhân lại úp úp mở mở: “Tác dụng của Thần vũ tệ rất lớn. Mỗi năm những nhà quyền thế của đảo nổi trên biển Thời Gian đều tranh nhau thứ này. Có thể nói, sở hữu Thần vũ tệ chẳng khác nào sở hữu tất cả mọi thứ trong Thần Vực! Còn rốt cuộc thứ này có ích lợi gì, đương nhiên sau này ngươi sẽ biết, bây giờ ngươi biết cũng vô dụng!”
“Sở hữu Thần vũ tệ là sở hữu tất cả mọi thứ trong Thần Vực?”
La Chinh nhìn chăm chú vật hình tròn màu đen này, sắc mặt càng lúc càng kỳ lạ. Chuyện này không khỏi quá khoa trương rồi, căn bản không phù hợp với thường thức.
Trong vũ trụ, chỉ có võ giả cấp thấp mới liều sống liều chết vì đá chân nguyên và ngọc chân nguyên, chứ võ giả cấp cao thì căn bản không cần. Dù sao thời điểm kiệt sức cần bổ sung chân nguyên gấp khi chiến đấu cũng không nhiều. Hơn nữa, bình thường đến thời điểm này cũng là lúc đã quyết định thắng bại, cho nên Giới Chủ và Thiên Tôn chỉ cần mang theo bên mình hơn trăm viên ngọc chân nguyên là đủ rồi.
Vì vậy, bình thường các võ giả cấp cao đều dùng vật đổi vật để trao đổi với nhau. Trong mắt bọn họ, ngọc chân nguyên không được tính là vật có giá trị lớn.
Mấy miếng hình tròn màu đen này không dùng để ăn cũng không uống được, rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể trở thành tiền trong Thần Vực?
Nhưng La Chinh càng tò mò, Cực Ác lão nhân càng không nói, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.