“Cái, cái gì…”Đám Diên Yêu đứng ở xung quanh đài Quỷ Tế nhìn thấy cảnh này mà trợn tròn mắt.
Các Diên Yêu được Thương Vũ tuyển chọn vào đội ngũ đều là tinh nhuệ trong tộc. Trong những năm tháng dài đằng đẵng trong quá khứ, chúng cũng có cơ hội được lên đài Quỷ Tế, mà về cơ bản thì mỗi một Diên Yêu đều từng lên vài lần rồi, mà có lần nào không thất bại đâu?
Thương Vũ đứng ở mép đài Quỷ Tế, thân thể không ngừng run rẩy. Trong đôi mắt đen lóe ra tia sáng không thể nào tin nổi…
Đúng là gặp quỷ rồi! Trong tình huống toàn bộ Đại Quỷ Tế đều phủ quyết mà Quỷ Quyệt cấp Hận lại tự mình muốn dung hợp “Mê”?
Chuyện này vốn không có khả năng xảy ra!
Trên đả Dạ Kiến chưa bao giờ có ghi chép nào như thế cả.
Phản ứng của Thương Vũ hết sức nhạy cảm, nó phát hiện toàn bộ Đại Quỷ Tế trên kia đều bày ra vẻ ngạc nhiên không nói nên lời, như vậy vấn đề chắc chắn nằm trên người Quỷ Quyệt này.
Giờ khắc này, trong lòng Thương Vũ thậm chí còn có một xúc động mãnh liệt muốn cướp đoạt Quỷ Quyệt cấp Hận này!
Quỷ Quyệt cấp Hận chỉ thích “Mê” thôi, nó không thể nào nảy sinh hứng thú đối với kẻ vô dụng như Thương Đa được.
Nhưng cuối cùng Thương Vũ đã kìm lại được cơn xúc động ấy…
Lỡ chọc giận Quỷ Quyệt cấp Hận thì sẽ bị chết rất thảm, Thương Vũ không dám mạo hiểm.
Cuối cùng nó trơ mắt nhìn Quỷ Quyệt hình con nhím hòa vào trong miếng lưu ly, rồi Thương Đa lập tức khép miếng lưu ly lại.
“Như vậy… là xong rồi à?” Phục Hy mở to hai mắt nhìn và hỏi.
Quá trình dung hợp Quỷ Quyệt cấp Thù và cấp Oán đúng là chỉ có thế, chỉ cần dùng Mê dụ được Quỷ Quyệt là có thể hòa nó vào trong đó rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên. Muốn để Quỷ Quyệt có được sức chiến đấu, thậm chí cùng ngươi vào sinh ra tử thì nhất định phải trải qua thời gian dài rèn luyện.
“Quỷ Quyệt, Quỷ Quyệt này… thuộc về ta sao?” Thương Đa ngẩng đầu hỏi.
Mười hai Đại Quỷ Tế vẫn ngây ra, không ai trả lời Thương Đa.
Lúc này, một Đại Quỷ Tế trong đó bỗng hú lên đầy quái dị: “Ta nhớ ra rồi! Đây là món đồ trong tay Quỷ Chủ đó! Một con thú nằm úp sấp trên tay Quỷ Chủ! Các ngươi có ấn tượng không?”
“Hổ Thứ! Là Hổ Thứ!”
“Đây là thú cưng của Quỷ Chủ!
Các Đại Quỷ Tế khác cũng đã nhớ ra.
Sâu trong núi quỷ có treo một bức tranh rất lớn, trên đó vẻ chân dung của chủ nhân núi quỷ, đó là một con khỉ hình thể to lớn. Nhóm Đại Quỷ Tế liền gọi con khỉ khổng lồ ấy là Quỷ Chủ…
Trong bức tranh đó, Quỷ Chủ đang ngồi như Thánh Quân với một bàn tay mở ra, trên tay đó có một con nhím nho nhỏ đang nằm.
Bình thường chúng luôn e ngại uy nghiêm của Quỷ Chủ nên ít khi dám ngắm nghía kỹ càng bức tranh kia, hầu hết chỉ đều vội vàng lướt mắt qua, thế nên không thể nào để ý đến con nhím nho nhỏ trong bức tranh đó được.
Nhưng giờ phút này, rốt cuộc có một Đại Quỷ Tế nhớ lại…
Con nhím này căn bản không phải Quỷ Quyệt cấp Hận ở tầng ba được chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn, mà là thú cưng của Quỷ Chủ! Sao có thể để người ngoài mang thú cưng của Quỷ Chủ đi?
“Giao Quỷ Quyệt đó ra mau!” Một Đại Quỷ Tế kêu lên.
Một miếng lưu ly hình thoi lóe ra từ giữa trán nó, trong miếng lưu ly này là một màu đen tuyền, giống như có một con rắn đen được khảm trong đó.
Quỷ Quyệt của nó lại là màu đen!
“Vụt…”
Khí tức kinh khủng tản ra từ miếng lưu ly.
Khí tức ấy như vật thật, đọng lại trong khắp đại sảnh.
Thương Đa cảm nhận được khí tức này, trên gương mặt to bản tràn đầy vẻ hoảng sợ và bất an. Nó ngập ngừng nói liên tục: “Ta sẽ… sẽ thả nó ra…”
Các ngươi có mắt mà… Đâu phải ta bảo nó đến đây… Là tự nó đến đấy chứ!
Thương Đa thầm khóc lóc kể lể trong lòng, đồng thời lắc lắc miếng lưu ly hòng vẩy Hổ Thứ ở bên trong lưu ly ra.
Nhưng Hổ Thứ đâu bị Thương Đa khống chế, nó vẫn trốn trong miếng lưu ly không nhúc nhích.
Đối mặt với ánh mắt sắp ăn thịt người của mười hai Đại Quỷ Tế, Thương Đa cũng hết sức nôn nóng. Nó vươn hai tay ra định đào móc miếng lưu ly, nhưng sức mạnh của nó đương nhiên yếu hơn Quỷ Quyệt cấp Hận rất nhiều, nó không thể móc ra được.
Thương Đa thấy vẻ mặt như sắp ăn thịt mình của các Đại Quỷ Tế thì cầu khẩn: “Các vị tiền bối, nó không ra…”
“Dễ thôi! Giao miếng lưu ly của ngươi cho ta là được!”
Dứt lời, một Đại Quỷ Tế lập tức nhảy xuống và cướp lại miếng lưu ly trong tay Thương Đa.
Ngay lúc nó định rời đi thì một Đại Quỷ Tế khác lại nói: “Bội Nguyên, ngươi cướp miếng lưu ly của kẻ này đi như vậy không hợp quy tắc lắm đâu?”
Đại Quỷ Tế trên đài Quỷ Tế có quyền phủ quyết, nhưng không thể ra tay cướp đoạt Quỷ Quyệt và Mê của người khác được.
“Nó dung hợp Quỷ Quyệt cấp Hận như thế cũng đâu có hợp quy củ” Bội Nguyên lạnh lùng nói.
“Vậy thì giao cho Quỷ Diện Môn phán định đi. Ngươi hãy đưa cả tên đó đi cùng” Đại Quỷ Tế kia nói.
“Đưa cả nó đi à…” Bội Nguyên nhíu nhíu mày.
Theo quy trình bình thường thì một kẻ sau khi dung hợp Quỷ Quyệt cấp Hận sẽ được đưa vào tầng ba núi quỷ, bởi vì thứ xuất hiện ở tầng hai không phải bản thể của Quỷ Quyệt cấp Hận mà chỉ là phân thân. Tuy nhiên, trong mắt Bội Nguyên, Thương Đa vốn không đủ tư cách bước vào tầng ba.
Nghĩ đến những quy tắc nghiêm ngặt trong núi quỷ, nó không còn cách nào khác, chỉ đành vươn tay chộp lấy Thương Đa rồi phi thân lên.
“Bây giờ đá Quỷ Lung vỡ rồi, đài Quỷ Tế tạm thời sẽ không chọn Đại Quỷ Tế nữa, mời các ngươi đi về đi” Bội Nguyên lạnh lùng liếc nhóm người bên dưới.
Vừa nghe được câu này, trong lòng cả nhóm La Chinh đều kinh ngạc.
Không được…
Thương Đa bị mang đi, không những thế còn không được tham gia cuộc tuyển chọn Đại Quỷ Tế, vậy là không thể chờ Nhân tộc ra sân được!
Nếu bọn họ cứ thế quay về thì chắc chắn sẽ chạm phải nhóm Mục Linh, đây là thế cục chết chắc!
“Tiền bối!” La Chinh bỗng nhiên cao giọng, chắp tay nói: “Bọn ta vạn dặm xa xôi tìm đến đây là vì muốn tìm Nhân tộc trong Núi quỷ, có thể giúp truyền lời hay không?”
Ánh mắt của các Đại Quỷ Tế lập tức tập trung vào La Chinh.
Thật ra, khi mới xuất hiện, các Đại Quỷ Tế ở đây đều từng âm thầm để ý La Chinh. Chúng có thể cảm nhận được một khí tức hùng mạnh mà kỳ lạ từ trên người hắn.
Nếu La Chinh đứng trên đài Quỷ Tế thì chúng rất tình nguyện để La Chinh thông qua và trở thành một Đại Quỷ Tế.
Đương nhiên, thân phận Nhân tộc của La Chinh là cản trở lớn nhất.
Các Đại Quỷ Tế dị tộc này không quá hòa hợp với Nhân tộc.
Bội Nguyên nghe La Chinh nói vậy chỉ cười lạnh: “Mấy kẻ Nhân tộc cao cao tại thượng không phải là người mà loại phàm phu tục tử như lão phu có thể với đến!”
Trên mặt của các Đại Quỷ Tế khác cũng đầy vẻ mỉa mai, mâu thuẫn giữa chúng và Nhân tộc không phải chỉ lớn bình thường.
Lúc nhóm Đại Quỷ Tế đang định chui vào lối đi không gian thì cánh cửa kia bỗng nhiên bị đẩy “rầm” ra.
Thứ vừa đẩy cửa chính là một bộ áo giáp, bên cạnh áo giáp có một con mắt và một cô gái đẹp tuyệt trần đang lơ lửng.
Sau lưng ba vị này chính là tộc Xích Ma và tộc Đại Di.
A Hỏa lả lướt nhìn La Chinh, nói: “Vốn dĩ còn nhìn trúng một con Quỷ Quyệt cấp Oán, nhưng nghĩ các ngươi còn đang khổ sở chờ đợi ở đây nên đành phải đến sớm”
Nhóm La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa thấy ba vị thuộc văn minh Nguyên Linh thì vội vàng lùi sang phía bên kia của đài Quỷ Tế.
Thật không ngờ sau cả một đoạn đường dài, cuối cùng tình hình phiền phức nhất đã xuất hiện.