Mảnh đất trống trong khu rừng bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người khổng lồ đen thui kia.”Đây không phải là tộc trưởng tộc Hà Mông, hắn là ai?” Có người thấp giọng hỏi.
“Ta chưa từng thấy tộc nhân Hà Mông này…”
“Khí tức của hắn mạnh hơn Ô Mông rất nhiều!”
Hắc Mông đã nhiều năm chưa lộ mặt, rất nhiều người mới ở khu đất trống trong rừng đều không biết y. Nhưng một vài lão nhân đều hiểu mọi chuyện trở nên phiền phức rồi…
“Hắc Mông xuất hiện thật rồi?”
“Văn minh Nguyên Linh đưa ra điều kiện gì mà có thể mời Hắc Mông ra!”
“Có kịch hay để xem rồi!”
Hắc Mông là trụ cột lớn nhất của tộc nhân tộc Hà Mông, y tự mình ra tay đương nhiên có ý nghĩa không tầm thường.
Trên thực tế, mắt nhìn của đám người dị tộc và Bất Hủ cảnh quanh năm lăn lộn trong rừng Sí Phong đều vô cùng lão luyện. Với thủ đoạn sấm sét mà La Chinh dùng để đánh chết Khủng Hống, hắn đúng là đủ tư cách đối chọi lại Ô Mông, có điều một số người lại nghĩ đến cái tên Hắc Mông không ai có thể đánh bại, vì vậy bọn họ vẫn không La Chinh ra gì.
Bọn họ không ngờ Ô Mông lại dứt khoát như vậy, chưa giao thủ với La Chinh đã trực tiếp mời Hắc Mông ra.
La Chinh bị ánh mắt như rắn độc của Hắc Mông nhìn chằm chằm thì không thoải mái cho lắm. Hắn dùng ánh mắt tương tự đáp lại, đồng thời cười nhạt nói: “Sao? Không muốn khuyên nhủ ta nữa?”
“Ta sẽ không làm loại chuyện buồn chán đó.” Hắc Mông mở miệng nói.
Giọng nói của y cực kỳ cộc cằn, giống như âm thanh của những tảng bùn đất bị ánh mặt trời thiêu cháy cọ vào nhau, trong giọng nói cộc cằn đó còn hơi khàn khàn.
“Ta thích chiến đấu.” Không chờ La Chinh đáp lại, Hắc Mông lại nói: “Đáng tiếc ta trở nên quá mạnh, trước kia ở trong rừng Sí Phong không có đối thủ nào nhìn tạm được, bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một người, sao ta có thể bỏ qua?”
Cả người Hắc Mông đen sì, chỉ có một đôi mắt lấp lánh có thần, giống như những ngôi sao được khảm vào màn đêm đen.
Y vừa nói, chiến ý cũng khuếch tán ra.
Phàm là người tiếp xúc ánh mắt với y đều cảm thấy máu trong cơ thể mình tuần hoàn nhanh hơn, nóng lên, loại chiến ý khắc sâu vào xương tủy đó có sức cảm hóa mãnh liệt.
Cho dù là La Chinh cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch, một khát vọng vô hình sinh ra trong đáy lòng hắn.
La Chinh quay lại nói với đoàn người Nữ Oa: “Các ngươi tạm thời rời khỏi Bỉ Ngạn hay là ở lại đây?”
Cách an toàn nhất đương nhiên là rời khỏi Bỉ Ngạn, nhưng Phục Hy, Nữ Oa bọn họ đều biết thử thách mà La Chinh gặp phải chỉ e là thử thách sinh tử, nếu bọn họ vì khiếp sợ chạy khỏi nơi này thật sự là không nên.
“Chúng ta ở lại đây với ngươi.” Nữ Oa không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Thắng Thiên Thử Vương, Phục Hy, Đông Hoàng và lão Anh cũng đồng loạt gật đầu, không hề có ý định lùi bước.
Thực lực và địa vị của bọn họ bây giờ đều được giành lấy trong những trận đấu cửu tử nhất sinh, đương nhiên có thể ung dung đối mặt, huống hồ bọn họ có lòng tin đối với thực lực của La Chinh.
“Oành!”
Hắc Mông khẽ giậm chân một cái, toàn bộ vùng đất trống trong rừng đều rung lên.
Y đột nhiên dùng sức, bắp thịt đen nhánh gợn sóng như nước.
Thân thể y nháy mắt đã to lên một vòng, hai bắp thịt trên vai nhô lên thật cao, gần như nhét gọn nguyên cái đầu vào, đồng thời Hắc Mông nói: “Cho ta xem thử hình thái thân xác mạnh nhất của ngươi đi…”
“Hình thái thân xác mạnh nhất?” La Chinh lắc đầu: “Đây đã là mạnh nhất.”
Thân xác của La Chinh là Khởi Nguyên Thần Huyết ban cho, hắn không có cách nào can thiệp nên cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Vậy à?” Hắc Mông cười ha hả: “Nếu thế, vậy ngươi thua chắc rồi…”
Hắc Mông vừa dứt lời, bóng người đen sì của y đã di chuyển một cách đầy quỷ dị, lập tức xuất hiện phía trước La Chinh.
Trong rừng Sí Phong không có cách nào sử dụng thần thông, Hắc Mông không thể dùng dịch chuyển không gian và dịch chuyển tức thời nhưng vẫn làm ra được hiệu quả tương đương!
“Nhanh quá!”
Con ngươi của La Chinh hơi co lại, đột nhiên lùi bước về phía sau.
“Oành!”
Nắm đấm của Hắc Mông đập xuống đất.
Dấu tay lớn như phật ấn in lên mặt đất, đường vân xương hiện lên rõ ràng giữa nắm đấm.
La Chinh gần như không phản ứng kịp, hầu như là né tránh theo bản năng!
Mà ngay khoảnh khắc La Chinh vừa né đi, hai ba nắm đấm khiến lòng người sợ hãi liên tiếp đánh tới, hắn cũng dựa vào bản năng điên cuồng né tránh.
“Oành oành oành oành oành oành…”
Chuỗi quyền ảnh liên tiếp in dấu trên mặt đất ở khu đất trống trong rừng, mà La Chinh và Hắc Mông thì hóa thành hai bóng người chạy như bay, thị lực của mọi người gần như khó mà theo dõi được!
Sức mạnh của Hắc Mông đấm lên đất đủ để lật tung lớp đất trong chu vi mấy trăm dặm lên. Nhưng bộ rễ của rừng Sí Phong trải rộng toàn bộ rừng cây, rừng Sí Phong sẽ hóa giải, hấp thu sức mạnh của Hắc Mông, duy trì sự ổn định bên trong khu rừng.
“Oành!”
Trong một hơi thở, Hắc Mông đã đánh ra ba mươi bốn mươi quyền, cùng La Chinh xuất hiện ở cách đó nghìn trượng.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách vài thước gần sát nhau, thậm chí ngay cả động tác đứng cũng không thay đổi quá nhiều.
“Phản ứng và tốc độ đều rất mạnh.” Trong mắt Hắc Mông lộ ra vẻ tán thưởng: “Nhưng chỉ một mực né tránh, kết quả không khó suy đoán!”
“Oành oành oành oành…”
Hắc Mông lại đánh một loạt quyền tới.
La Chinh vẫn dựa vào phản ứng bản năng của thân thể để đưa ra phán đoán, không ngừng lùi về phía sau, nhưng Hắc Mông một đường đuổi theo đánh, cố ý đẩy La Chinh vào một góc chết, sau lưng La Chinh bất ngờ xuất hiện ba cây Sí Phong nối tiếp thành một hàng!
“Hỏng bét! Nhảy lên!”
Hai chân La Chinh chợt đạp xuống đất, thân thể như con thoi bay lên. Mặc dù cây Sí Phong rất cao, nhưng lực nhảy bật kinh khủng của thân thể này vẫn có thể ung dung nhảy qua.
Nhưng Hắc Mông vốn cố ý ép La Chinh vào góc chết, hành động của La Chinh đã bị y lường trước. Ngay khoảnh khắc chân La Chinh vừa rời khỏi mặt đất, một quyền của Hắc Mông đánh thẳng vào ngực La Chinh.
“Oành!”
Sức mạnh cực lớn nổ tung ở ngực La Chinh, xương cốt dày đặc ở ngực vỡ vụn từng đoạn, cả người trực tiếp khảm vào trên thân ba cây Sí Phong.
Hắc Mông siết nắm đấm, vẻ mặt hơi thất vọng: “Nếu ngươi đường đường chính chính đánh với ta chắc là có thể trụ được lâu thêm một chút, đáng tiếc…”
“Kết thúc rồi…”
“Chịu một quyền của Hắc Mông, thân xác của tên nhóc Nhân tộc này lại không nổ tung, hắn cũng thật lợi hại!”
“Thực lực của Hắc Mông căn bản không thuộc về phạm vi Thái Thanh Thiên!”
Cho dù bây giờ Hắc Mông rời khỏi rừng Sí Phong, với sức mạnh thân xác cũng có thể đứng sừng sững trên đỉnh của Thái Thanh Thiên.
Chỉ có điều Hắc Mông sợ bị văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không bắt tay nhau trừ khử.
Đám người Phục Hy, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương, Đông Hoàng không nói một lời, mặt đầy vẻ căng thẳng nhìn chằm chằm La Chinh.
Cuộc so đấu thân thể này, bọn họ không chen tay vào được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người La Chinh. Ngay khi Hắc Mông vừa xoay người, La Chinh đang khảm trên thân cây khẽ nhúc nhích. La Chinh ho khan một trận, khạc ra một ngụm máu tươi, nhưng ngụm máu tươi kia như có sự sống, từ dưới đất nhảy bắn lên, trở về trong miệng La Chinh.
Những người khác thấy máu của La Chinh kỳ quái như vậy, kẻ nào kẻ nấy nhíu chặt chân mày.
“Hắc Mông đại nhân còn chưa tận hứng, sao tại hạ có thể gục được?” La Chinh vừa nói, hai cánh tay đột nhiên vỗ một cái xuống thân cây Sí Phong, hắn lao đầu về phía Hắc Mông giống như một viên thiên thạch đang rơi xuống.
“Oành!”
Hắc Mông không kịp đề phòng, cũng bị đụng đến choáng váng.
Đây cũng là nhờ đầu Hắc Mông cứng không vỡ được, đổi thành đầu người khác sẽ trực tiếp vỡ thành mảnh vụn. Mà La Chinh nhân cơ hội này đánh ra, vô số quyền ảnh như gió táp mưa gào rơi xuống người Hắc Mông.