Chiêu thức đánh bất ngờ ấy của Mục Huyết Dung có tốc độ vô cùng nhanh!Trong mũi dùi máu chứa đạo uẩn cực kỳ mạnh, La Chinh hoàn toàn không thể tránh được!
Gặp phải thần cấp cao như Đông Phương Ninh, La Chinh còn có chút khả năng để liều mạng, không phải là hoàn toàn không có cơ hội đánh trả.
Nhưng đối mặt với một đòn trí mạng của cao thủ đại viên mãn, ngay cả cơ hội liều mạng hắn cũng không có…
Mũi dùi máu kia chưa đánh trúng hắn mà linh hồn hắn đã bị sát ý vô cùng mạnh mẽ tản ra từ nó khóa lại, cả người sởn hết cả gai ốc.
Vốn dĩ, sát ý trong thần đạo Sát đã có hiệu quả đặc biệt với linh hồn.
Cho nên, Mục Ngưng có thể giết chết Âm Ma Câu Hồn.
Giờ phút này, La Chinh cảm thấy dường như mình sắp chết đến nơi…
Chỉ có điều, tuy động tác Mục Huyết Dung nhanh, nhưng có người còn có tốc độ nhanh hơn Mục Huyết Dung.
Đông Phương Thái Thanh đứng cạnh bình tĩnh vươn cánh tay sắt ra, trên bàn tay hiện lên màu rỉ sắt nhàn nhạt. Hắn ra tay sau mà lại tới trước, đẩy ra một chưởng, chặn mũi dùi màu máu lại trong lòng bàn tay!
“Két két két…”
Mũi dùi máu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, phát ra âm thanh chói tai từ lòng bàn tay của Đông Phương Thái Thanh, khiến người ta bực bội khó chịu.
Bàn tay sắt của hắn chắc chắn đến bất ngờ. Mũi dùi kia chỉ đâm một cái, hầu như có thể đâm xuyên mọi thứ, vậy mà không thể xuyên thủng bàn tay hắn!
Ngay sau đó, ánh sáng màu rỉ sắt bên ngoài bàn tay sắt càng lúc càng đậm hơn, một năng lượng vừa kỳ lạ vừa mạnh mẽ bám vào bàn tay hắn.
Bàn tay sắt bỗng nắm chặt lại, tóm mũi dùi máu vào trong tay!
“Đùng!”
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, trong bàn tay sắt của Đông Phương Thái Thanh truyền ra âm thanh trầm đục, làm tâm hồn con người ta sợ hãi.
Mũi dùi máu kia hoàn toàn bị nát bấy trong lòng bàn tay Đông Phương Thái Thanh.
Khi nát, nó bùng nổ ra một luồng năng lượng cực kỳ mạnh, nhưng luồng năng lượng ấy không có tràn ra, mà bị bàn tay sắt kia khóa chặt trong lòng bàn tay…
La Chinh đứng cạnh có cảm nhận được khí thế của luồng năng lượng ấy. Hắn chắc chắn rằng, nếu nó tràn ra khỏi lòng bàn tay Đông Phương Thái Thanh và chỉ lan đến gần hắn một chút xíu thôi thì cũng có thể chôn vùi hắn…
“Đại viên mãn… Thật mạnh!” La Chinh vô cùng khiếp sợ.
Những đại viên mãn kia nhìn có vẻ không khí thế như các thánh nhân, có điều năng lực vẫn vô cùng kinh khủng. Tuy có thể quan sát họ đánh nhau công khai trong đấu trường của các vị thần, nhưng cảm giác ấy hoàn toàn khác với điều đang nhìn thấy trước mặt.
Đông Phương Thái Thanh lạnh lùng liếc Mục Huyết Dung một cái: “Ta nói rồi, mặc kệ tên nhóc này là ai, số phận của hắn phải do Đông Phương gia ta quyết định, đừng có mà được nước lấn tới”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Huyết Dung tràn ngập sự giận dữ, đôi mắt lóe lên vẻ khắc nghiệt, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức.
Suy cho cùng, nàng ra tay đánh chết La Chinh, là vì La Tiêu, mà năm đó Đông Phương gia chính là gia tộc đầu têu diệt La gia!
Bây giờ để cắt đứt tai họa về sau, đương nhiên Mục Huyết Dung phải giết chết La Chinh, không ngờ lại bị Đông Phương Thái Thanh ngăn cản, thật là hết sức buồn cười.
Tính tình cái gã Đông Phương Thái Thanh rất tẻ nhạt, nhưng bình thường đều nói gì là làm nấy.
Hắn rất hiếm khi ra tay, thậm chí còn chưa bao giờ khiêu chiến ai trên đấu trường của các vị thần. Song thực lực của hắn lại sâu không lường được, không có đại viên mãn nào có thể xem nhẹ người này.
Mục Huyết Dung không muốn chọc giận hắn ở đây, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt liếc La Chinh, rồi khẽ lắc người về lại chỗ bức tượng nữ thần.
Mục Ngưng thấy vẻ mặt Mục Huyết Dung khó coi, nhỏ giọng an ủi, “Tỷ tỷ, đừng tức giận, dù thân phận của hắn thật sự có vấn đề, cũng không chạy thoát được”
Trong cấm địa biển Thời Gian, La Chinh không có chỗ nào có thể trốn được. Mà bên ngoài cấm địa lại có thánh nhân canh giữ, La Chinh hoàn toàn không thể nào chạy thoát dưới mí mắt bọn họ.
Mục Huyết Dung nhíu chặt mày, trả lời: “Sao tỷ tỷ lại không biết chứ? Nhưng tỷ vẫn có một linh cảm, nếu không nhanh chóng giết chết tên nhóc kia, sau này e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nữa…” Trong lòng nàng có trực giác ấy, nên vừa nãy mới quyết đoán ra tay.
Thế nhưng Đông Phương Thái Thanh phản ứng quá nhanh, cuối cùng vẫn ngăn cản được nàng.
Đông Phương Thái Thanh không hạn chế hành động của La Chinh, hắn chỉ thản nhiên liếc La Chinh một cái: “Ngươi có thể hoạt động tự do trong hẻm núi, nhưng đừng mong chạy trốn, nếu không chẳng có ai cứu được ngươi đâu”
Đông Phương Thái Thanh ở cùng phe với Mục Huyết Dung. Hắn không phải thật sự muốn che chở cho La Chinh, hắn tin lời của Mục Huyết Dung. Chẳng qua, hắn khác nàng ở chỗ tư cách, hắn cho rằng Mục Huyết Dung không có tư cách tùy tiện giết La Chinh, chuyện này còn phải xem ý tứ của Đông Phương Thuần Quân nữa.
Sau khi nói xong, Đông Phương Thái Thanh bước từng bước một, biến mất trước mặt La Chinh.
Bên cạnh La Chinh chỉ còn lại Hàm Thiên Tiếu.
Hàm Thiên Tiếu cười nói với La Chinh: “Dù như thế nào thì ngươi cũng là người của Hàm gia chúng ta, nếu thật sự có hiểu lầm gì đó, Hàm gia chúng ta đương nhiên sẽ làm chủ cho ngươi”
Nghe thấy câu ấy của Hàm Thiên Tiếu, La Chinh chỉ cười nhạt.
Ở Hàm gia, ngoài mấy cô nhóc kia và Hàm Cửu Di ra, không có ai cho rằng hắn là người của Hàm gia, dù hắn đã lập công rất lớn cho Hàm gia.
Lời của Hàm Thiên Tiếu chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi. Sở dĩ ông ta đứng ra, là vì giữ mặt mũi cho Hàm gia. Nếu Đông Phương Thái Thanh không ra tay, Hàm Thiên Tiếu sẽ lựa chọn giả vờ câm điếc.
Sau khi mấy đại viên mãn kia rời đi, chỉ để lại một mình La Chinh đứng tại chỗ.
Gần đó còn có một số con Rùa Giáp Đen chầm chậm bò, một vài thần đại viên mãn vẫn đang nhanh chóng tiêu diệt chúng. Bọn họ không chú ý lắm đến mâu thuẫn giữa Mục Huyết Dung và La Chinh.
“Với tốc độ tiến bộ của ngươi, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi thì những đại viên mãn kia chưa chắc đã là đối thủ của ngươi. Đáng tiếc ngươi lòi quá sớm, haiz…” Trong đầu, Cực Ác lão nhân không nhịn được thở dài một tiếng.
Khi đó, Cực Ác lão nhân cũng đề nghị La Chinh đi đảo nổi trước.
Chỉ có điều, dựa theo ý tưởng của Cực Ác Lão Nhân thì La Chinh gia nhập vào một đảo nổi xong, sau đó nhẹ nhàng ổn định rèn luyện, tìm kiếm cơ hội ở các cấm địa lớn, mạnh lên từng bước một. Đó là một đề nghị rất ổn.
Thế nhưng, không ngờ La Chinh lại quá nổi bật, khiến Hàm Cửu Di có hứng thú.
Vì giúp Hàm Cửu Di, hắn còn phải giành được thứ tự mạnh hơn trên đấu trường của các vị thần, trái lại càng thu hút sự chú ý nhiều hơn.
Cuối cùng còn bị Mục Huyết Dung đoán được thân phận…
Vậy thì bên trong phải có một ít tất nhiên và trùng hợp, mới tạo thành kết quả như bây giờ.
“Từ giây phút bước vào Thần Vực, con đường này đã định trước sẽ tràn ngập nguy hiểm không đoán trước được. Nếu có thể thuận buồm xuôi gió mới làm người ta khó hiểu, đi bước nào tính bước đó vậy” La Chinh bình tĩnh nói trong đầu.
La Tiêu đã vì hắn sắp xếp xong hết mọi thứ trong Thần Vực, mỗi một lần đều có thể gặp nguy hiểm, song cuối cùng vẫn chuyển nguy thành an.
Nhưng đến Thần Vực, mọi thứ thể nào cũng khác.
Có lẽ sự sắp đặt của La Tiêu thật sự rất thần kỳ, nhưng ông ấy không có khả năng nắm được mọi mặt. Nếu La Tiêu có thể tính được từng bước một, vậy e rằng ông ấy đã vượt lên trên tất cả các thánh nhân, trở thành vua của các thánh rồi.
Ban nãy, lúc đánh nhau với Mục Huyết Dung, trong lòng La Chinh đã nổi lên sóng to gió lớn. Sau khi trải qua nhiều lần suýt chết, nỗi lòng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nếu những người khác ý thức được chính mình rơi vào đường cùng, chỉ sợ khó mà thoải mái nổi.
Nhưng La Chinh bình tĩnh lại xong, vẫn cứ ngưng tụ ra Phật Hoàng Kiếm, đi về phía những con Rùa Giáp Đen kia.
Nếu bọn họ không hạn chế tự do của hắn, hắn sẽ nắm chắc thời gian còn lại để làm mình mạnh hơn chút nữa!
Những thánh nhân bên ngoài cấm địa cũng xem rõ ràng rành mạch cảnh tượng vừa rồi.
“Ha ha! Mục Huyết Dung này càng ngày càng thông minh! Dựa vào ám chỉ của Vũ Thái Bạch để đoán, lai lịch của tên nhóc kia quả thật khá đáng ngờ” Đường Luân cười ha ha nói.
“Ám chỉ mà Vũ Thái Bạch đưa ra bao gồm cả Hàm gia, mà tên nhóc kia lại vừa vặn xuất hiện lúc đó. Đúng là có khả năng ám chỉ rất lớn” Lãnh Diệu cũng gật đầu đồng ý.
Vẻ mặt Hàm Thanh Đế bình tĩnh, nhưng lại nói: “La Tiêu luôn thích đi binh ra chiêu hiểm, cũng có khả năng là ông ta xếp một con cờ đi nhờ đường vào Hàm gia chúng ta. Nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi, không thể hoàn toàn chứng minh là thật. Nếu chỉ dựa vào chút suy đoán ấy mà giết người thì hơi quá”
“Thanh Đế nói đúng” Đông Phương Thuần Quân rốt cuộc mở miệng: “Đợi đến khi La Thiên Hành rời khỏi cấm địa biển Thời Gian, để ta điều tra một phen, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi. Mục Huyết Dung vẫn là quá xúc động, may mà Thái Thanh đã ngăn nàng lại”
Bây giờ, các thánh nhân càng ngày càng tò mò về thân phận của La Chinh…
Ở đây, chỉ có một mình Hàm Cửu Di biết sự thật.
Tuy giờ Hàm Cửu Di vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dao động rất lớn.
Nàng không ngờ đi đến cấm địa biển Thời Gian lại khiến mọi thứ đều chạy về phương hướng tệ nhất, đã hoàn toàn không còn đường sống để quay lại.
Cứ tiếp tục như vậy…
Nàng khẽ hít sâu một hơi, giống như nhớ ra cái gì đó, trong đôi mắt dịu dàng đáng yêu hơi lóe lên sự dứt khoát.