Hành động đột ngột này của ông lão khiến mọi người ở đây đều biến sắcCó điều, có một nhóm nhỏ võ giả khác lại có vẻ mặt hả hê. Tên La Chinh này bỗng nhiên nổi lên nhanh chóng, tiền đồ rộng mở, cuối cùng cũng có người đến xử lý hắn rồi sao?
Sắc mặt của Ninh Vũ Điệp hiện vẻ lạnh lẽo. Nàng khẽ nhún chân, mũ châu khảm ngọc trai loáng lên, thoắt cái nàng đã bay về phía La Chinh.
Còn sắc mặt của Ngọc bà bà, Thanh Hư đạo nhân và ba vị Minh chủ mập mạp cũng sa sầm xuống…
Nhưng mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thời gian đột nhiên ngừng lại.
Trong thánh địa Thiên Thần, Thiên Vị tộc đã tăng tốc thời gian lên gấp một nghìn lần lúc ấp trứng rồng tổ! Trong kết giới đó, quả thực thời gian trôi qua nhanh như hạt cát chảy qua kẽ ngón tay, một năm trong đó bằng cả nghìn năm bên ngoài.
Mà hiện tại, trong Vân Điện, tốc độ thời gian cũng thay đổi gấp một nghìn lần, nhưng là chậm lại một nghìn lần!
Tất cả đều diễn ra với tốc độ một phần một nghìn, động tác của mọi người còn chậm hơn vô số lần so với ốc sên. Nếu dùng mắt thường thì chẳng thể nhận ra bọn họ đang cử động.
Đáng sợ hơn là phạm vi của việc làm chậm tốc độ thời gian này cũng cực kỳ rộng. Trong vòng hơn nghìn dặm xung quanh Vân Điện, thời gian đều bị ngưng lại…
Chim chóc trên trời ngừng bay, khói bếp ngưng lại thành từng cột khói bất động, gợn sóng trên mặt hồ vẫn giữ nguyên hình dáng lúc trước.
Con dao phay trong tay Khê Ấu Cầm vẫn ghim trên bếp lò, chỉ có rồng tổ là không bị ảnh hưởng gì cả.
“Kéc!” Rồng tổ kêu lên một tiếng. Linh trí của nó mới chỉ bằng một đứa trẻ vài tuổi của nhân loại. Mặc dù nó không bị ảnh hưởng bởi tốc độ thời gian, nhưng nó lại không hiểu vì sao Khê Ấu Cầm bất động.
Bỗng nhiên, từ bản năng, nó cảm nhận được điều gì đó nên liền bay ra ngoài cửa sổ, đến thẳng phía sân luyện võ.
Ông lão kia khẽ mỉm cười nhìn lên trời, thở dài: “Thời gian đúng là không đợi người! Dù tốc độ tăng trưởng tu vi của ngươi đã rất nhanh, nhưng trong Hạ Giới này thiếu thốn tài nguyên, tốc độ vẫn có phần chậm. Lão già này sẽ giúp ngươi một phen vậy!”
Vừa nói xong, rồng tổ kia cũng đã lao tới.
“Kéc! Kéc!”
Thấy La Chinh nhắm mắt nằm trên mặt đất, rồng tổ lo lắng kêu, đồng thời còn nhìn ông lão với ánh mắt thù địch.
Ông lão cười khà khà, nói với rồng tổ: “Đứa nhóc này…”
Ông lão không để ý đến rồng tổ mà đi thẳng về phía La Chinh, vươn một cánh tay nhăn nheo ra, trên tay ông lão là một viên đan dược màu xanh biếc!
Viên đan dược vừa được lấy ra đã bay lên trời!
“Vừa mở ra một chút linh trí đã muốn chạy trốn ư? Đừng mơ!” Ông lão khẽ phất tay một cái, một luồng sức mạnh vô hình kéo viên đan dược kia xuống!
Kỳ lạ hơn là trong viên đan dược kia chợt có từng luồng sáng màu xanh biếc hiện lên, sau đó chúng biến thành một tia chớp xanh, còn công kích lại ông lão.
Ông lão rất không vui, lập tức chỉ một ngón tay, viên đan dược liền vỡ vụn. Sau đó nó biến thành một đám mây xanh tản ra.
Một viên đan dược nho nhỏ lại chứa đựng một đám mây xanh lục thật lớn. Nó cứ trôi nổi trên bầu trời Vân Điện, không hề di chuyển.
“Đi!” Ông lão khẽ thở dài, đám mây to đùng màu xanh biếc kia bắt đầu từ từ xoay tròn, cuối cùng hóa thành một dòng nước nhỏ giọt, không ngừng chảy vào miệng La Chinh.
Một lúc sau, La Chinh đã hấp thu hết đám mây xanh này. Ông lão trở lại chỗ của mình, tự lấy bầu rượu rót một ly. Chỉ chớp mắt, tốc độ thời gian lại trở về như thường.
Ninh Vũ Điệp vừa đáp xuống một bước liền ổn định lại cơ thể, nhưng nét mặt vẫn còn có phần mất tự nhiên.
Mặc dù khi nãy ông lão này làm chậm tốc độ thời gian, nhưng cũng chỉ là làm chậm gấp một nghìn lần thôi chứ không phải ngưng lại hoàn toàn. Thực tế thì để ngưng hoàn toàn thời gian là chuyện không thể nào xảy ra. Dưới vòm trời này, có một kết luận về quy tắc thời gian, đó là bất kỳ sinh linh nào tu luyện quy tắc thời gian cũng chỉ có thể làm chậm thời gian vô hạn, nhưng không thể đạt đến trạng thái ngưng hoàn toàn!
Thế nên mọi người mới có thể nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mặt, não vẫn có thể suy nghĩ. Mọi người đều hiểu ông lão này quả thực không có ác ý gì.
Còn quy tắc không gian mà ông vừa thực hiện lại khiến mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Trong Trung Vực, võ giả tinh thông quy tắc không gian đã ít lại càng ít. Mà tu luyện quy tắc thời gian còn khó hơn quy tắc không gian nhiều lần. Tới nay, vẫn chưa có một vị võ giả nào tinh thông quy tắc thời gian. Đương nhiên La Chinh là ngoại lệ. Huống hồ hắn vốn cũng chẳng thể hiện thần thông quy tắc thời gian của mình trước mặt người khác.
Nhưng ông lão này thì khác, chưa kịp nhìn ông lão ra tay thế nào đã thấy ông thay đổi tốc độ quy tắc thời gian của cả Vân Điện rồi. Mọi người cứ như bị trúng phép định thân, quả là khó lường. Cho dù mọi người đều cho rằng ông lão này rất mạnh, nhưng giờ bọn họ mới phát hiện ra mình vẫn đánh giá sai rồi. Đây mà là rất mạnh ư? Đây là khủng bố không hợp lẽ thường thì có!
Còn viên đan dược mà ông lão vừa mới lấy ra kia thì lại càng khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi. Chưa biết hiệu quả của nó như thế nào, chỉ riêng việc đan dược này biết chạy trốn, còn có thể công kích ông lão thì đừng nói đến thực lực sâu không lường được của ông lão kia, chỉ cần tia chớp màu xanh biếc lóe ra từ trong viên đan dược đó thôi e rằng cũng đủ để giết chết chín mươi chín phần trăm các võ giả trước mặt rồi.
Loại đan dược này có thể có chất lượng kém được chắc?
Càng khiến người ta căm phẫn hơn là, dường như La Chinh cũng không nhận ra ông lão này. Không biết ông lão này chui ra từ nơi xa xôi nghìn dặm nào ra mà còn đến tặng quà mừng. Một vài võ giả vốn căm phẫn trong lòng, còn có còn vài người đang hả hê trong bụng thì giờ lại ghen tỵ đến ói máu.
“Các hạ! Ngài làm gì với La Chinh vậy?” Ninh Vũ Điệp tiến lên một bước nhìn chằm chằm ông lão kia hỏi.
Lúc này, ông lão thong thả lắc đầu nói: “Tặng quà mừng ấy mà!” Ông lão vừa nói xong, đảo mắt một cái lại vỗ đầu nói: “Đúng rồi, nếu tân lang đã có quà mừng thì không thể thiếu phần của tân nương được. Có điều quà này hơi giản dị, ngươi đừng để bụng nhé!”
Nói rồi, ông lão khẽ vỗ vào bụng mình. Vỗ xong một cái mà hai tay vẫn trống trơn, ông lão bèn cúi đầu lẩm bẩm: “Ngươi đừng có mà lòng tham không đáy như thế, ông đây để mấy thứ thần khí ở chỗ này không phải để cho ngươi dùng. Ngày thường ngươi dùng chúng, ta không nói gì thì ngươi liền tưởng chúng là của mình chắc?”
Thấy dáng vẻ điên khùng của ông lão, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Ông lão này đang nói chuyện gì với cái bụng của mình sao? Chẳng lẽ là một tên điên ư?
Bấy giờ La Chinh lại đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Thế giới trong cơ thể của các hạ đã sinh ra cường giả có thể sử dụng thần khí rồi sao?”
Ông lão trợn trắng mắt tức giận: “Trong cơ thể có một tên đã tu luyện đến Thần Hải Cảnh, bèn trực tiếp chiếm núi xưng vương, tự phong là Thánh Hoàng chó má gì đó, còn giấu đi hơn nghìn món thần khí mà ta để ở thế giới trong cơ thể. Hắn tưởng rằng đó là đồ của mình chắc! Mẹ nó, lấy ra đây cho ta!”
Dứt lời, ngón tay ông lão hơi vung lên, một chiếc vòng tay màu vàng kim xuất hiện lơ lửng giữa không trung. Ông lão cười khà khà nói: “Đến vội vàng quá, không kịp chuẩn bị thứ gì tốt. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chiếc vòng tay này là tạm được. Mặc dù hơi nát, đem ra cũng hơi ngại, nhưng dù sao nó cũng là thần khí. Tặng cho ngươi này!” Nói xong, chiếc vòng tay bèn bay về phía Ninh Vũ Điệp.
“Thần khí…”
Vẻ mặt mọi người đều ngơ ngác. Có vài người nghe thấy ông lão này nói vậy thì suýt thì hôn mê luôn. Cái gì gọi là nát? Thần khí mà còn nát?
Mẹ nó nữa… Có vài người còn chửi thầm trong bụng.
Bảo vật đẳng cấp nhất ở Trung Vực cũng chỉ là thánh khí trung phẩm mà thôi. Bảo vật cấp thánh khí ít ỏi đến mức đếm được trên đầu ngón tay. Còn thần khí thì mọi người chỉ đọc được trong sách cổ, làm gì được nhìn thấy thứ như vậy bao giờ?
Vậy mà còn nói thứ này lấy ra thì hơi ngại? Giờ phút này, nhiều người lại bắt đầu ghen tị đến mức rỉ máu trong lòng.