Giữa không trung liên tục hiện lên mười mấy quả cầu ánh sáng khổng lồ, sau đó đột ngột dừng lạiTư Đồ Tu lơ lửng giữa không trung, Cuồng Tuyết kiếm thì bay lơ lửng bên cạnh gã…
Tấn công với cường độ cao như vậy khiến thân thể gã sắp không chịu nổi, cơ thể mập mạp không ngừng bốc ra khí thô, bất đắc dĩ ngừng trạng thái Tâm Lưu lại.
La Chinh cầm kiếm, sắc mặt không buồn không vui. Hắn đứng đối diện Tư Đồ Tu, nhẹ giọng nói: “Chỉ có thế thôi sao?”
“Ngươi… Rốt cuộc là ai?” Tư Đồ Tu hỏi.
Đối mặt người này, thậm chí trong lòng Tư Đồ Tư còn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Có lẽ ngay cả những kẻ biến thái nhất trong Thiên Cung cũng chỉ đến vậy mà thôi?
“Ngươi có quá nhiều câu hỏi” La Chinh lắc đầu, nói.
Tư Đồ Tu cắn răng.
Thiên Cung không phải kẻ ngu, Long Thành cũng không phải để trang trí.
Long Thành này được mệnh danh là thành nuôi cổ, tất cả các quy tắc được lập ra cũng chỉ để tìm kiếm các thanh niên tài tuấn.
Gã hùng cứ tại Long thành nhiều năm nên là người hiểu rõ nhất. Một kẻ dù chỉ có phân nửa thực lực của La Chinh cũng đã được Thiên Cung đưa đi từ lâu, căn bản không thể ở lại Long thành…
Nhưng lúc này Tư Đồ Tu cũng biết mình đã không còn đường lui!
Gã cắn răng, vỗ vào đỉnh đầu, một khúc xương trắng lập tức lơ lửng trên đỉnh đầu gã.
Đây chính là “Sương Cức Ngọc Cốt” chỉ có trong Ngũ Trọng Thiên.
Khi tín vật Bỉ Ngạn này xuất hiện, Cuồng Tuyết kiếm trong tay Tư Đồ Tu cũng lập tức được phủ lên một lớp sương trắng.
“Ngươi thật sự rất mạnh… Trong số những người vừa vào Bỉ Ngạn trong Thiên Cung cũng hiếm có tồn tại nào giống như người” Giọng điệu của Tư Đồ Tu càng lúc càng lạnh, có vài người chỉ vừa nghe thấy giọng gã đã bất giác run rẩy.
“Nhưng ngươi cũng vô cùng ngu xuẩn…” Tư Đồ Tu nói, đột nhiên chĩa Cuồng Tuyết kiếm về phía La Chinh, trên mặt hiện lên khí tức bạo ngược quái dị: “Còn chưa trưởng thành thì nên tĩnh tâm khổ tu, có lẽ không tới ba năm, thậm chí một năm, ngươi có thể giẫm đạp ta. Nhưng bây giờ ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Tuy trong lòng Tư Đồ Tu có chút kiêng kỵ, nhưng lúc này gã đã gạt hết những kiêng kỵ này sang một bên.
Hủy diệt một thiên tài cũng là một chuyện hết sức sung sướng.
“Tâm Lưu, Hàn Kiếm Ngục!”
Mặc kệ là chân ý hay là thần thông kiếm điển thì đều có một nhược điểm lớn, đó là rất khó để tìm được điểm thích hợp thập toàn thập mỹ với tín vật Bỉ Ngạn.
Như La Chinh, tuy hắn dựa vào chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên để dung hợp với Ma Nhãn, nhưng hai thứ cũng không hoàn toàn tương thích với nhau, chỉ có thể nói Ma Nhãn kháng cự chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng chứ không kháng cự chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên mà thôi. Thứ thực sự phù hợp với Ma Nhãn một cách hoàn mỹ chính là chân ý Nhất Niệm Thiện Ác.
Một vài người tu luyện kiếm điển chân ý hợp nhất tín vật Bỉ Ngạn không tương thích với thần thông kiếm điển của mình, bởi vậy mà vô cùng sầu não.
Nhưng Tâm Lưu kiếm phái không tồn tại vấn đề này. Kiếm phái này đề cao ý muốn của bản thân, mỗi người đều có thể ngộ ra thần thông thích hợp với mình trong tháp Tâm Lưu.
Mà những thần thông này có thể nói là tự mình sáng tạo, cũng có thể nói là tháp Tâm Lưu sáng tạo…
Cho nên có thể nhìn thấy mỗi một người thuộc Tâm Lưu Kiếm Phái đều có thần thông riêng biệt!
“Soạt…”
Khoảnh khắc Tư Đồ Tu vung kiếm, từng đường ánh kiếm rét lạnh to lớn bỗng dựng lên khắp bầu trời. Những ánh kiếm này đan vào nhau, dựa sát vào nhau, tạo thành một nhà tù băng khổng lồ, bao vây La Chinh vào bên trong.
Ánh kiếm băng nhanh chóng thu nhỏ lại, muốn chém La Chinh thành bột mịn!
“Ta không có cách nào chống đỡ chiêu này…” Lưu minh chủ lắc đầu nói, cho ra một lời đánh giá công bằng về bản thân.
“Ta và Tư Đồ Tu đối chiến, nếu dốc hết toàn lực thì có thể gắng gượng đón đỡ Tâm Lưu Kiếm. Nhưng đối mặt với kiếm này, ta chắc chắn phải chết” Đồng minh chủ cũng nói như vậy.
“Mấy cái trước ta cũng không ngăn được, ha ha” Có một vài minh chủ đã bình thường trở lại. Tư Đồ Tu này và bọn họ trước nay không phải người cùng đường, nhìn dáng vẻ thường ngày của gã, hùng mạnh cũng là chuyện thường.
Vương Tiêu bị Tư Đồ Tu tát một cái, đã bò dậy khỏi mặt đất từ lâu.
Ban đầu ông ta còn không phục, dù sao ông ta cũng muốn lấy lòng Tư Đồ Tu. Nhưng bây giờ, sau khi thấy quá trình chiến đấu của Tư Đồ Tu và La Chinh, sắc mặt ông ta muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đây không phải chuyện mà hạng người như ông ta có thể tham dự…
Nếu ông ta thực sự thay Tư Đồ Tu ra trận, sợ rằng không tiếp nổi một kiếm của La Chinh.
“Kiếm ngục này… Hẳn là không khác với gian phòng trên tầng thứ ba tháp luyện kiếm cho lắm…”
Đối mặt với từng ánh kiếm băng đang từng bước ép sát, thân hình La Chinh trở nên linh hoạt dị thường, không ngừng luồn lách trong đó. Khi đụng tới ánh kiếm băng không thể tránh né, hắn bèn chém ra một nhát Tam Yên Kiếm chém nát nó!
Thấy La Chinh luồn lách trong kiếm ngục, hai mắt Tư Đồ Tu bỗng trừng lớn. Cả người gã cũng chui vào trong kiếm ngục, bay lượn đằng sau từng đường ánh kiếm băng.
Những đường ánh kiếm băng này khúc xạ vào nhau, Tư Đồ Tu vừa tiến vào đã phóng ra hàng trăm hàng nghìn bóng người, căn bản không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Hàn kiếm ngục chẳng qua chỉ là một phương pháp bao vây kẻ địch, bản thân gã mới là sát khí mạnh nhất!
“Nếu sức mạnh tối đa của ngươi chỉ có hai mươi thần quân lực, vậy một kiếm này, ngươi đỡ không được!” Giọng của Tư Đồ Tu vang lên từ những ánh kiếm băng.
Nói xong, Tư Đồ Tu bắt đầu điên cuồng rút cạn sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn.
Trên bề mặt Sương Cức Ngọc Cốt lơ lửng trên đầu gã đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Tín vật Bỉ Ngạn cũng có cực hạn, sau khi rút quá nhiều sức mạnh thì phải cần một lượng lớn Thần Tinh để bù đắp!
Ngay cả tín vật Bỉ Ngạn tầm thường nhất trong Ngũ Trọng Thiên cũng có thể đạt tới mười lăm thần quân lực, mà Sương Cức Ngọc Cốt của gã có thể đạt tới hơn bốn mươi thần quân lực, phối hợp với Tâm Lưu Kiếm của gã, uy lực trong kiếm này cực kỳ kinh khủng.
“Soạt…”
Tư Đồ Tu rơi vào trạng thái Tâm Lưu, lao về phía La Chinh dưới sự che chở của ánh kiếm băng.
Gã đã dốc hết toàn bộ sức mạnh vào kiếm này, nhất định phải chém La Chinh thành phấn vụn.
“Kiếm này quá phiền phức!”
Thấy những bóng người mập mạp trong ánh kiếm, La Chinh khẽ híp mắt một cái.
Nếu chỉ so đấu về thần quân lực, La Chinh cũng không yếu hơn người này, nhưng trong kiếm ngục hắn lại không có cách nào nhận ra đâu là người thật.
Nếu không thể tìm ra người thật, đối phương quả thật có thực lực chém chết mình.
Mắt thấy những bóng người kia cách mình càng ngày càng gần, mắt phải La Chinh hơi nheo lại, ánh sáng đỏ trong đó dần nổi lên…
Tư Đồ Tu thấy La Chinh nhắm mắt phải thì giật mình một cái, không hiểu vì sao gã lại cảm giác được trong con mắt của La Chinh ẩn chứa uy hiếp cực lớn.
Nhưng nếu đã thi triển Tâm Lưu, gã cũng không có ý định lùi bước.
“Rắc…”
Toàn bộ kiếm băng vỡ nát, Tư Đồ Tu cũng lao ra, quơ múa Cuồng Tuyết kiếm, chém xuống theo một góc độ quỷ dị.
Đúng lúc này, mắt phải La Chinh đột nhiên mở ra, ánh sáng màu đỏ bắn ra ngoài.
Nhìn thấy tia sáng này, toàn thân Tư Đồ Tu chợt run lên một cái.
Không chỉ Tư Đồ Tư, tất cả mọi người ở đây đều thấy tia sáng màu đỏ kia. Lúc này, mỗi một người đều như vừa trải qua thời khắc kinh khủng nhất trong đời, ngay cả những người vốn không biết sợ hãi là gì cũng không thể nào nhìn thẳng vào nó.
(Hết tập 155)
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!