Sầu Tuẫn nghe vậy liền hiểu rằng thân phận của những người này rất mẫn cảm, hắn ta cười ha hả nói: “Đều là huynh đệ Nhân tộc thì quả thực đến từ nơi nào cũng không quan trọng”Đám người Hoắc Trạch vốn đã dừng chân lại, lúc này mới yên lòng.
Toàn bộ tầng hầm đã khôi phục lại như lúc đầu, không thể nhìn ra sự bừa bộn trước đây.
“Chít… chít chít…”
“Chít chít chít…”
Khi bọn họ đi từ đường hầm xuống thì nghe thấy mấy tiếng chít chít truyền từ góc tường tới.
“Đó là cái gì?”
“Linh hồn chuột?”
“Hình như đây là linh hồn của đám Nhĩ Thử! Sao chúng lại trở nên nhỏ yếu như vậy?”
Đám đệ tử Thiên Cung nhìn thấy những linh hồn kia thì rất tò mò. Dương hồn có thể vào Thập Tam Trọng Thiên đều đã nhập điện hoặc sắp nhập điện, nhưng những linh hồn ở góc tường kia lại như có như không, giống như ngọn nến sắp tàn trong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt!
Đây là hình thái linh hồn cấp thấp nhất, đừng nói Bỉ Ngạn hay biển Chân Ý mà dù muốn linh hồn thoát khỏi thể xác cũng rất khó.
“Những linh hồn này… là đám Nhĩ Thử kia” La Chinh nhìn chằm chằm những linh hồn mờ nhạt kia, nói.
Hoắc Trạch cũng gật đầu, bảo: “Bọn chúng bị đồng hồ cát thời gian khôi phục lại hình thái ban đầu”
Tộc Nhĩ Thử không hề có bất cứ manh mối nào nhưng vẫn phát hiện ra tầng hầm phía sau Di Thiên thần miếu, nhất định chúng có ý đồ không nhỏ với Ám vực. Trong lần hành động này, bọn chúng cũng đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Trên thực tế chúng đã hoàn thành một cách xuất sắc rồi, chí ít cũng mời được La Chinh tới, thậm chí là mạnh mẽ phá vỡ được vách tường. Chẳng qua chúng không biết phá vỡ bức tường này sẽ phải trả một cái giá cực đắt thôi.
Khi hai bộ giáp mà ngay cả La Chinh cũng không đỡ nổi xuất hiện, đám Nhĩ Thử đã đưa ra một quyết định cực kỳ thông minh, chúng dùng một pháp bảo linh hồn giấu kín ở một góc tường.
Phương pháp chúng giấu vô cùng khéo léo. Trong tình huống hỗn loạn, không chỉ hai bộ giáp không phát hiện ra mà những dị tộc khác, thậm chí ngay cả La Chinh cũng không phát hiện ra được.
Nhưng đám Nhĩ Thử lại không biết, sau khi hai bộ giáp kia rời đi, trong tầng hầm này sẽ trở lại nguyên trạng như cũ!
Khi sương mù bảy sắc từ từ dâng lên, đám Nhĩ Thử phát hiện ra điều khác lạ thì đã không thể nào chạy trốn được nữa rồi.
Mặc dù đường hầm thông với tầng trên đã dần dần khôi phục như cũ, nhưng đám Nhĩ Thử cũng bị làn sương mù kia biến trở lại như ban đầu, cuối cùng thành bộ dạng như hiện tại.
Dương hồn của đám Nhĩ Thử này chỉ tồn tại ở dạng sơ cấp nhất. Thấy Sầu Tuẫn tới, chúng lập tức kêu “chít chít chít” rồi xúm lại gần hắn ta. Nhưng dù đang ở trong căn phòng dưới lòng đất này, bọn chúng cũng không thể nào chịu đựng được khí tức Bỉ Ngạn, cả đám đều đang run lẩy bẩy.
Lam Tình chớp chớp mắt, sau đó móc ra một viên hồn đan và nhẹ nhàng bóp nát. Một tia lực linh hồn màu nâu bay từ hồn đan ra.
Đám Nhĩ Thử này theo bản năng nghĩ lực linh hồn ấy chính là “đồ ăn” của chúng, nhưng cả đám vừa xúm lại thì Hoắc Trạch đã xông tới và vung tay xua tan tia lực linh hồn kia.
“Ca ca, huynh…” Lam Tình giật mình.
“Lực linh hồn trong hồn đan có thể giúp chúng dễ chịu hơn một chút” Lăng Sương nói.
Phượng Ca đứng cách đó không xa cười mỉa mai: “Dương hồn của đám Nhĩ Thử này chẳng khác nào những đứa nhỏ vừa mới ra đời. Ngươi thử dùng hồn đan bồi bổ cho đứa trẻ sơ sinh xem chúng có thể chịu nổi không?”
Sầu Tuẫn cũng gật đầu, nói: “Phượng Ca điện hạ nói đúng, hồn đan sẽ chỉ tăng tốc độ tử vong của chúng mà thôi”
“Thật đáng thương” Lam Tình lắc đầu lên tiếng.
Tuy hình dáng của Nhĩ Thử trưởng thành cực kỳ xấu xí, khiến người ta chán ghét, nhưng linh hồn của đám Nhĩ Thử nhỏ này lại vô cùng đáng yêu, chúng cứ quấn quýt cọ qua cọ lại dưới chân của bọn họ.
“Lăng Sương, đưa chúng nó vào không gian tu di đi” La Chinh đột nhiên lên tiếng.
Linh hồn có thể tu luyện lại một lần nữa. Nếu tộc Nhĩ Thử giữ lửa ký ức thì chỉ cần có đủ thời gian, chúng sẽ khôi phục lại được như lúc ban đầu.
Nói thế nào đi chăng nữa, tộc Nhĩ Thử cũng đã dẫn La Chinh tới đây, hắn thuận tay cứu được tính mạng của chúng thì đương nhiên sẽ không bỏ mặc.
“Ừm” Lăng Sương khẽ gật đầu.
Khung vuông màu lam trên đầu ngón tay nàng nhắm vào đám Nhĩ Thử này.
“Chít chít chít…”
Đám Nhĩ Thử hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chúng lập tức bị hút vào trong chiếc nhẫn tu di.
Chiếc nhẫn tu di trong Bỉ Ngạn cũng được xem là một vùng không gian, nó có thể ngăn chặn khí tức tàn khốc bên trong Bỉ Ngạn. Về phần làm thế nào để đưa những linh hồn yếu ớt này ra khỏi Bỉ Ngạn thì tộc Nhĩ Thử phải tự nghĩ cách thôi.
Sau khi xử lý xong chuyện của đám Nhĩ Thử này, Hoắc Trạch đi thẳng về phía những tảng đá lớn có hình dạng kỳ quái dưới tầng hầm.
Những tảng đá này có bề mặt nhẵn bóng, trên đó có có một số lỗ tròn không hoàn chỉnh. La Chinh từng dò xét chúng một lượt nhưng vẫn không biết chúng có tác dụng gì.
Hoắc Trạch đi dọc theo mấy tảng đá từ trái qua phải, cuối cùng đứng ở phía trước tảng đá thứ bảy. Sau đó hắn ta móc ra ba khối ngọc thạch có màu sắc khác nhau.
Lúc nhìn thấy ba khối ngọc thạch kia, mắt La Chinh hơi sáng lên. Hình dáng, kích thước của ba khối ngọc này hoàn toàn trùng khớp với lỗ tròn trên tảng đá!
Hoắc Trạch quan sát một lượt rồi đặt khối ngọc thạch màu xanh vào lỗ tròn đầu tiên.
Lúc hắn ta khẽ đẩy khối ngọc thạch kia vào thì một tiếng “rắc rắc” vang lên, dường như một cơ quan nào đó trong tầng hầm đã bị kích hoạt.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy có gì thay đổi cả.
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Hai tiếng động giòn giã nữa lại vang lên, toàn bộ tầng hầm rung chuyển ầm ầm. Bức vẽ trên vách tường ở bên cạnh đột nhiên biến hóa, những hoa văn vốn nối liền với nhau tách sang hai bên, kết nối với hai bộ giáp kia và tạo thành hai hình vẽ độc lập.
Sau đó, vách tường từ từ chuyển động, đường hầm dẫn ra bên ngoài cũng mở theo.
Vì bức vẽ đã biến đổi nên khi vách tường chuyển động cũng không phá hỏng tính hoàn chỉnh của nó. Xiềng xích uốn lượn trên hai bộ giáp không hề đứt gãy, chúng vẫn lẳng lặng đứng thẳng trên mặt đất không hề nhúc nhích.
“Thành công rồi!”
“Chúng ta có thể ra ngoài!”
“Manh mối kia không hề sai!”
Trên mặt Hoắc Trạch, Lam Tình và đám người tộc Cửu Lê đều xuất hiện nụ cười. Trước khi tiến vào Di Thiên thần miếu, bọn họ đều cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Bây giờ, bức tường này thật sự đã được mở ra khiến bọn họ hưng phấn không thôi.
La Chinh dạo bước ra ngoài, ánh mắt hắn rơi vào hai bộ giáp kia, sau đó lại quan sát hoa văn trên vách tường.
Lúc này La Chinh mới chợt hiểu ra, cơ quan này được thiết kế là nhằm phòng ngừa có người cưỡng ép đập tường!
“Bộ giáp này thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Chậc chậc, không ngờ nó có thể tiêu diệt hàng nghìn dương hồn dị tộc…”
“Nếu có thể lấy thứ này làm tín vật Bỉ Ngạn thì tốt biết mấy!”
Mấy đệ tử Thiên Cung đưa tay định sờ vào bộ giáp, Sầu Tuẫn lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Đừng có sờ linh tinh, ngộ nhỡ thứ này tỉnh lại thì các ngươi có một trăm mạng cũng không đủ chết đâu!”
Tay của đám đệ tử Thiên Cung kia như bị lửa thiêu, lập tức rụt lại.
Sau khi đi qua hai bộ giáp, bọn họ tới trước một cây cầu gỗ dài hẹp kéo dài về phía xa xa, chiều rộng chỉ đủ cho hai người đi. Trong bóng đêm, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy ba gian nhà gỗ ẩn hiện ở phía trước.
Không biết là do ảo giác hay do nguyên nhân nào khác, nhà gỗ mà họ nhìn thấy ở trước cửa và phía sau Di Thiên thần miếu đều không thay đổi chút nào, khoảng cách giữa bọn họ và ba gian nhà gỗ kia cũng không hề được rút ngắn mà nó vẫn lẳng lặng ở phía xa trong Ám vực.