Lúc này trong phủ Hàm Thiên, tất cả mọi người đã tung những tấm lệnh bài bằng ngọc lên không, cũng chia ra theo thứ tự trước sauÔng lão họ Trần lập tức bước ra, trong tay cầm theo một cuộn giấy vàng.
Lão mở cuộn giấy vàng ra rồi thổi nhẹ một hơi về phía bầu trời phủ Hàm Thiên…
Những tấm lệnh bài bằng ngọc đang lơ lửng trên không bỗng lóe lên ánh sáng màu xanh lá cây. Mỗi khi tấm lệnh bài bắt đầu phát ra ánh sáng thì một cái tên và địa chỉ lại được thêm vào cuộn giấy vàng.
Tấm lệnh bài đầu tiên phát sáng chính là của Hàm Chân, nên tên của hắn được đặt trên đầu, được xếp vào chỗ cao nhất trong cuộn giấy vàng. Thứ tự trước sau của những người khác thì dựa vào độ cao khác nhau, từng cái tên lần lượt xuất hiện trên cuộn giấy vàng.
Không lâu sau, cuộn giấy vàng đã ghi chép lại toàn bộ tên tuổi, lai lịch và địa chỉ của một trăm nghìn võ giả chứng thần ở đây.
Vì thứ mà La Chinh tung lên không phải là lệnh bài bằng ngọc mà là một cây kích ngắn màu đen, nên dĩ nhiên tên hắn sẽ không xuất hiện trong cuộn giấy vàng.
Tất nhiên, ông lão họ Trần sẽ không bất cẩn bỏ sót La Chinh. Lão lấy ra một cây bút mực rồi vẩy nhẹ. Một ít mực nước đen nhánh xuất hiện ở đầu bút, lão viết vài nét lên giấy vàng, tạo thành mấy chữ lớn “La Thiên Hành, Trường Không Vực, thôn Mông Sơn”.
Tất nhiên, tên của La Chinh được xếp đầu tiên, trên cả Hàm Chân.
Tuy Hàm Chân không vui vẻ gì, nhưng La Chinh có thể nhẹ nhàng ném cây kích ngắn màu đen kia lên đến độ cao tận chín mươi chín trượng thì hắn cũng đành chịu thua!
Như Hàm Hiên đã nói, họ là con cháu của các chi trong Hàm gia, vừa sinh ra đã có lợi thế rất lớn. Từ dòng dõi đến thiên phú, họ đều mạnh mẽ hơn các võ giả bình thường rất nhiều. Nếu họ được chứng thần, trở thành thần thì sẽ mạnh hơn nhiều so với thần bình thường.
Nhưng Hàm gia cũng cần phải giữ vững địa vị của mình, vì một gia đình quyền quý mà sống tách biệt thì sớm muộn gì cũng sẽ bị loại bỏ.
Đảo nổi từng có vài gia đình quyền thế thực hiện đóng cửa toàn diện, thậm chí còn quy định con cháu của gia tộc mình không được kết hôn với người của gia tộc khác, không cho phép người của gia tộc khác tham gia vào rất nhiều vị trí quan trọng. Hậu quả gây ra bởi đủ mọi phương pháp đóng cửa đó sẽ không thể hiện ra trong vài kỷ nguyên thần ban đầu. Nhưng vào mười mấy kỷ nguyên thần sau đó, thứ hạng của những gia đình quyền thế kia hết rơi lại rớt, thậm chí còn có đảo nổi bị rơi vào biển Thời Gian.
Bây giờ, các nhà quyền thế trên đảo nổi đã khá văn minh. Nếu có thể làm việc cho nhà họ thì dù là người của gia tộc khác, cũng sẽ được đối xử bình đẳng trong rất nhiều chuyện.
Sau khi ông lão họ Trần sửa lại xong bảng danh sách thì bèn cầm theo cuộn giấy vàng rời đi.
Phủ chủ Hàm Mạnh đưa cây kích ngắn màu đen đã được gỡ xuống cho La Chinh, rồi lập tức thông báo cho mọi người trong phủ Hàm Thiên: “Mọi người đợi nửa canh giờ, sau đó hãy di chuyển đến điện Vấn Thần trong phủ Hàm Thiên ta!” Nói xong, ông ta cũng rời đi, kỳ sát hạch cuối năm của phủ Hàm Thiên cần chuẩn bị không ít thứ, ông ta cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Ông lão họ Ngô thấy La Chinh không có gì để làm, bèn đi về phía hắn rồi cười ha ha: “Có một câu mà ta không thể không hỏi. Ta muốn biết thật sự thì phương pháp Huyền Kim phá kỵ mà ngươi dạy cho ta là do ngươi tự nghĩ ra hay học được từ người khác vậy?”
Trong mắt những thần giảng đạo như bọn họ, thiên phú của La Chinh thật sự có thể hạ gục tinh anh của những nhà quyền thế trên đảo nổi. Tuy Hồ Nhị gia gia kia không dẫn hắn đi, nhưng lời của lão trước khi đi cũng có ý nghĩa rất lớn, chắc hẳn lão đã xác định rằng La Chinh có tư cách đi vào đảo nổi.
Trong mắt ông lão họ Ngô, có lẽ thiên tài như vậy thực sự có thể sáng tạo ra phương pháp kỳ diệu cỡ này…
Vốn dĩ, phương pháp Huyền Kim phá kỵ kia là do Cực Ác lão nhân dạy lại cho La Chinh, nên tất nhiên hắn không muốn nhận vơ công lao này. Hắn chỉ lắc đầu: “Đó đúng là do vị tiền bối kia dạy lại…”
“Không biết rốt cuộc tiền bối đó là nhân vật như thế nào mà có thể dạy được trò giỏi cỡ này, chắc ông ấy phải có tu vi đại viên mãn rồi…” Ông lão họ Ngô cảm thán.
“Đại viên mãn…”
La Chinh kinh ngạc trong chốc lát. Cùng lúc đó, trong đầu La Chinh cũng truyền đến tiếng cười thỏa mãn của Cực Ác lão nhân.
“Ha ha ha, nếu may mắn được người khác nghĩ mình là cao nhân đại viên mãn thì cũng không uổng công ta truyền lại phương pháp Huyền Kim phá kỵ này” Cực Ác lão nhân cười nói.
Khoảnh khắc Thần Cảnh tu luyện đến đỉnh cao thì mới được tính là đại viên mãn. Chỉ sau khi đại viên mãn thì mới có tư cách được phong thánh.
“Nhưng chắc ông lão này chỉ làm bộ mà nói vậy thôi, nhằm tìm hiểu ít chuyện về tiền bối cao nhân mà ngươi bịa ra, ha ha” Cực Ác lão nhân nhắc nhở.
La Chinh cũng thấy có vẻ ông lão họ Ngô rất tò mò về “tiền bối” mà mình mới nói đến.
Đúng là có không ít “tiền bối” đã dạy dỗ La Chinh. La Tiêu, Cố Bắc, Cưu Thánh, ngay cả Tượng Thánh cũng là tiền bối của hắn. Nhưng thân phận của họ tế nhị đến vậy, sao hắn dám để lộ ra chút gì?
Quả nhiên, ông lão họ Ngô lại dò la vài câu, toàn về đặc điểm và tính cách của vị tiền bối kia. La Chinh không từ chối hẳn, hắn chỉ bịa lung tung vài đặc điểm bên ngoài và tính cách. Hắn thấy ông lão họ Ngô tỏ vẻ như phát hiện thêm được điều gì mới, có lẽ ông ta đang liên tục thầm suy đoán, muốn tìm ra một vị “tiền bối” không hề tồn tại.
Nửa canh giờ trôi qua.
Ông lão họ Trần đã quay lại, lúc này mới thông báo với mọi người: “Mời mọi người theo ta vào sân sau của phủ Hàm Thiên!”
Nói rồi, ông lão họ Trần bèn quay đầu rời đi.
Những võ giả chứng thần trong sân bèn lục tục đi theo đến sân sau của phủ Hàm Thiên dưới sự sắp xếp của những thần giảng đạo.
Thiết kế trong phủ Hàm Thiên rất thoáng đãng, tất cả đều được sắp đặt gọn gàng ngăn nắp. Số lượng một trăm nghìn võ giả chứng thần không ít, nhưng khi họ nối đuôi nhau vào thì vẫn có trật tự.
Dọc đường, La Chinh chậm rãi đi theo đám người về phía trước, có không ít võ giả chứng thần đến bắt chuyện với hắn. Những võ giả đó là con cháu của những nhà có tiếng là nhiều chuyện, sau khi nhận ra giá trị của La Chinh thì tất nhiên họ cũng hiểu tầm quan trọng của việc kết giao với người này. Lỡ như sau này hắn có thể vào đảo nổi thì có khi sức ảnh hưởng khi hắn trở về còn vượt xa hiện tại.
La Chinh chỉ đáp lời qua loa với những người có thiện chí kia, dù sao hắn không định ở lại lâu trong thần thành Lục Nhâm.
“La, La Thiên Hành…”
Đúng lúc này, một võ giả chứng thần bỗng đến gần hắn rồi nhỏ tiếng gọi.
La Chinh vừa quay đầu thì thấy là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, dáng người hết sức chắc nịch nhưng vẻ mặt lại hơi yếu đuối.
“Ngươi là…” La Chinh không quen người này.
“Ta họ Thiết, tên là Thiết Nham” Người trẻ tuổi cười nói.
“Là người của Thiết gia sao?” La Chinh nhướng mày.
Thiết Nham vội gật đầu rồi nói: “Hôm đó, muội muội của ta bán chỗ đất sét kia cho ngươi, không phải vì cố ý lừa tiền ngươi đâu. Đợi sau khi kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên kết thúc, ta sẽ ra mặt bảo nàng trả lại ngươi ít Thần vũ tệ…”
Thiên phú và thực lực của Thiết Nham này khá tốt, ít nhất hắn là người đứng đầu trong ba đời của Thiết gia, nhưng tên hắn chỉ được xếp ngoài năm mươi hạng đầu trên bảng danh sách.
Trước khi tham dự kỳ sát hạch lớn của phủ Hàm Thiên, hắn có nghe nói Thiết Lâm đã bán một cục đất sét với mức giá trên trời. Vì hắn muốn tham gia vào kỳ sát hạch nên cũng phải chú ý đến mục xếp hạng kia. Đến khi xảy ra bước ngoặt trong sân lớn của phủ Hàm Thiên này thì hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đúng là Thiết Lâm rất biết nói năng, nhưng chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu lừa gạt La Thiên Hành này rồi bán một cục đất sét với giá năm trăm Thần vũ tệ.
Dù vậy, năm trăm Thần vũ tệ kia cũng là một số tiền khổng lồ với Thiết gia. Ngay cả khi Thiết Nham hắn quyết định trả lại hết thì cũng không biết các trưởng bối có đồng ý không, thành ra hắn mới nói như thế. Đúng là muốn trả một phần nhưng trả lại được bao nhiêu thì hắn không chắc, đây là suy nghĩ thiện chí của hắn.
Tuy nhiên, điều La Chinh quan tâm không phải năm trăm Thần vũ tệ kia…
Cực Ác lão nhân nói Thần vũ tệ này còn có tác dụng rất lớn, nhưng lúc này La Chinh không quan tâm ích lợi của nó là gì. Nếu hắn tiêu pha nhiều Thần vũ tệ như vậy mà ngưng tụ được chút tinh thể kia, nhận ra được con đường để tự ngưng tụ ra thần cách thì năm trăm Thần vũ tệ hoàn toàn là đáng tiền!
“Không cần trả đâu” La Chinh thản nhiên nói.
Thấy hắn từ chối, Thiết Nham lập tức trở nên lo lắng: “Chuyện này nhất định phải…”
“Thật sự không cần, nhưng ta muốn nhờ ngươi một chuyện khác” La Chinh lại nói.
Vốn dĩ, hắn còn định chờ đến khi kỳ sát hạch lớn của phủ Hàm Thiên kết thúc rồi mới đi tìm cô gái Thiết gia kia. Nhưng có vẻ bây giờ không cần nữa rồi, ca ca của cô gái kia có vẻ tốt tính hơn nàng nhiều, đây một cơ hội cần nắm lấy.
“Có việc muốn nhờ ta sao?” Thiết Nham hơi kinh ngạc.
La Chinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Không biết Thiết gia các ngươi đã khai thác chỗ đất sét kia ở đâu? Sau khi kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên kết thúc, ngươi có rảnh dẫn ta đi xem không?”
“Chỗ đất sét đó hả?”
Vẻ ngạc nhiên trong mắt Thiết Nham càng rõ hơn. Tuy Nhị thúc vẫn luôn nói chỗ đất sét đó rất có giá trị nhưng hắn không tin. Trong mắt hắn, đó chính là một đống đất sét bình thường thôi.
Nhưng theo ý của La Thiên Hành thì hình như hắn còn muốn tìm kiếm thêm loại đất sét này nữa, chẳng lẽ nó có ích lợi gì sao?