La Yên và Linh Vân nhìn thấy mặt mũi Thiên Chủ thì đồng loạt nhíu mày, một dự cảm xấu chợt dâng lên. Đám khỉ đen kia đưa hai nàng tới trước mặt nó, chắc chắn là có mục đích…Đại Kỳ Hầu cũng không phải lần đầu tiên gặp Thiên Chủ, nó biết trùng Ám Phỉ là thức ăn Thiên Chủ không thể nào cự tuyệt, nhưng trùng Ám Phỉ nổi tiếng khó bắt trong Ám vực. Dù là tộc Trùng Sư hay là tộc Địa Khứu đều sử dụng “nến” được Vương Hầu cung cấp để bắt trùng Ám Phỉ. Kiên trì nhiều năm như vậy, mục đích chính là để dùng vị “Thiên Chủ” này vào thời khắc mấu chốt.
“Thiên Chủ đại nhân, đám trùng Ám Phỉ này là do hạ thần vất vả thu thập, xin Thiên Chủ hãy yên tâm thưởng thức” Đại Kỳ Hầu cung kính nói.
“Hừ, nói cho ta, các ngươi… có mục đích gì? Hai dương hồn kia là thế nào?” Ánh mắt Thiên Chủ dừng lại trên người Linh Vân và La Yên. Thân là Thuần Khiết Giả, nó lập tức cảm nhận được La Yên và Linh Vân đến từ Quang Vực.
Đại Kỳ Hầu thản nhiên liếc hai nàng một cái, lập tức đáp: “Hai người này là vật tộc Vương Hầu dâng lên cho Thiên Chủ đại nhân”
“Ha” Thiên Chủ cười nhạo một tiếng: “Ngươi muốn ta ăn dương hồn? Đúng là méo mó có còn hơn không…”
Nói xong, nó bèn vươn đầu lưỡi về phía La Yên và Linh Vân. Giờ khắc này La Yên và Linh Vân đã nhắm mắt chờ chết, hai nàng căn bản không có năng lực phản kháng tồn tại cường đại như vậy.
Nhưng Đại Kỳ Hầu thấy cảnh này thì lập tức cả kinh, vội lên trước ngăn: “Thiên Chủ đại nhân, xin chờ một lát!”
“Cái gì?” Trong mắt Thiên Chủ hiện lên ánh nhìn nguy hiểm. Nó ghét nhất là kẻ khác ngăn cản mình kiếm ăn. Nếu không phải nể mặt Đại Kỳ Hầu nhiều lần cung phụng trùng Ám Phỉ thì nó đã cuốn vào bụng từ lâu.
“Ta dâng hai dương hồn này cho Thiên Chủ đại nhân, không phải để Thiên Chủ đại nhân ăn vào” Đại Kỳ Hầu giải thích.
Thiên Chủ nhìn Đại Kỳ Hầu một cái với vẻ khó hiểu: “Vậy ngươi muốn làm cái gì?”
“Hai người này chỉ là mồi nhử, các nàng sẽ dẫn một Thuần Khiết Giả có thân phận giống như Thiên Chủ đại nhân tới, tin tưởng Thiên Chủ đại nhân càng cảm thấy hứng thú!” Đại Kỳ Hầu tiếp tục nói.
“Thuần Khiết Giả…”
Thiên Chủ thân là Thuần Khiết Giả, đương nhiên hiểu rất rõ về quy tắc của Thuần Khiết Giả. Sau khi trở thành Thuần Khiết Giả nó đã bị trói buộc trong trọng thiên này, mà Thập Tứ Trọng Thiên sẽ không sinh ra Thuần Khiết Giả thứ hai.
“Ngươi biết cái giá của việc lừa ta” Đầu lưỡi trong miệng Thiên Chủ uốn lượn, sát ý trong mắt như sương mù ngưng tụ, càng lúc càng dày đặc.
Đại Kỳ Hầu thân là thống soái tộc Vương Hầu, tự biết thời khắc này mình không thể để lộ vẻ kinh hoảng, đáp rất tự tin: “Tại hạ tuyệt đối không dám lừa gạt Thiên Chủ đại nhân, đối phương đến từ Thập Tam Trọng Thiên, ta cũng không rõ bọn họ làm sao vượt qua Dục Giới, nhưng hôm trước vị Thuần Khiết Giả kia đã dùng Vô Lượng Thiên Quang ăn mòn hết tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm!”
Thiên Chủ nhìn Đại Kỳ Hầu chằm chằm, thấy dáng vẻ chắc nịch của nó, trong mắt Thiên Chủ hiện lên ánh nhìn kỳ quái, trầm giọng nói: “Các ngươi cũng rất gian xảo, không đối phó được Thuần Khiết Giả nên dẫn ta ra đối phó?”
Thiên Chủ rất ít khi ra ngoài nhưng đầu óc không hề ngu xuẩn, đám Vương Hầu này rõ ràng là mượn đao giết người.
Đại Kỳ Hầu không hề biến sắc, đáp: “Ta cho rằng Thiên Chủ đại nhân sẽ có hứng thú với một vị Thuần Khiết Giả khác, hơn nữa… Đúng là chúng ta không đấu lại nàng ta, nếu Thiên Chủ đại nhân không muốn đối mặt với Thuần Khiết Giả kia, ta có thể dẫn hai dương hồn này đi”
Đại Kỳ Hầu khẳng định chắc chắn Thiên Chủ đại nhân sẽ không nỡ bỏ qua cơ hội này.
“Nếu đã đưa tới rồi thì cứ để hai người họ ở lại đây đi” Thiên Chủ nói.
Đại Kỳ Hầu thầm cười lạnh một tiếng, quay đầu ra lệnh: “Áp giải hai dương hồn Nhân tộc kia lại đây, giam ở đây!”
Mấy con Vương Hầu đặt trùng Ám Phỉ xuống, sau đó tiến lên áp giải La Yên và Vân Linh, con Vương Hầu khác thì vẽ một trận pháp giam giữ trên mặt đất. La Yên và Vân Linh bị Vương Hầu đẩy một hồi, cuối cùng cũng bị đẩy vào trong pháp trận.
“Thiên Chủ đại nhân, chậm rãi dùng số thức ăn này” Đại Kỳ Hầu ân cần tươi cười cúi người, sau đó dẫn nhóm Vương Hầu nhanh chóng rời đi.
Đại Kỳ Hầu không liên quan tới thực lực của hai Thuần Khiết Giả, nó chỉ sợ Thuần Khiết Giả ra tay, thực sự hủy diệt thiên địa, vì bị cuốn vào trong đó mà đánh mất tính mạng thì đúng là thiệt thòi.
La Yên và Linh Vân ngồi trong trận, vẫn luôn lẳng lặng nhìn nhau. Từ lời Vương Hầu, các nàng đã hiểu các nàng cũng không quan trọng lắm, chỉ là mồi nhử để dẫn dụ một Thuần Khiết Giả khác tới đây mà thôi.
“Rốt cuộc vị Thuần Khiết Giả kia là ai?” Linh Vân thấp giọng nói.
La Yên cũng ngơ ngác mù mịt lắc đầu.
Chuyện Phượng Ca là Thuần Khiết Giả chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, người ở Lê Sơn thật sự không hay biết gì, hai người làm sao mà hiểu được? Huống chi nàng cũng không thể ngờ được Phượng Ca lại vì mình mà tiến vào Ám vực.
“Có thể là ca ca ngươi hay không?” Linh Vân đột nhiên hỏi.
Xét thấy trình độ của La Chinh, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người hắn cũng không có gì kỳ lạ. Vì dẫn La Chinh tới đây mà bắt La Yên tới Ám vực cũng rất hợp lý.
“Không thể nào…” La Yên lắc đầu theo bản năng.
Cho dù đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nàng vẫn không hy vọng ca ca bị lôi vào Ám vực.
“Soạt!”
Trong lúc cả hai đang thì thầm to nhỏ thì đầu lưỡi kia đột nhiên cuốn một cái, cuốn một con trùng Ám Phỉ bên cạnh hai người vào trong miệng. Nó nhai nuốt một hồi, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Linh Vân và La Yên run sợ, nhưng trong hoàn cảnh bị giam cầm trong trận pháp, các nàng không thể thoát đi.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Chủ đã nuốt hết mấy con trùng Ám Phỉ vào bụng. Nó nằm bên cạnh vũng bùn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hai nàng, tỏ ra ngập tràn hứng thú: “Ám Chi Quả Thực trên người các ngươi chỉ có thể kéo dài ba canh giờ, xem ra đám khỉ kia tin tưởng vị Thuần Khiết Giả kia sẽ xuất hiện trong ba canh giờ?”
“Không rõ lắm” Linh Vân lạnh lùng đáp lại một câu.
Thiên Chủ tính tình táo bạo lại tỏ ra kiên nhẫn, không hề hỏi những vấn đề khác mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một canh giờ rưỡi sau…
Ánh mắt Thiên Chủ xoay tròn một vòng, cái đầu đang nằm rạp trong vũng bùn đột nhiên nâng lên, nhìn về phía xa, trong mắt hiện lên ý cười ác độc.
Gần như không có một chút dấu hiệu nào, miệng nó há ra, đầu lưỡi vươn ra xa.
La Yên và Linh Vân đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhưng khoảng cách quá mức xa xôi, các nàng không thấy rõ rốt cuộc ở đó có gì.
“Vù, vù, vù…”
Đầu lưỡi vươn ra ngoài, sau đó rút lại, rồi lại vươn ra lần nữa, rồi lại rút về…
Liên tục vài lần như thế vẫn không thu hoạch được gì, không chỉ vậy, trên đầu lưỡi của nó còn xuất hiện vết máu loang lổ, rõ ràng là vết thương do vũ khí sắc bén gây ra.
La Yên và Linh Vân cũng hoang mang. Người tới là ai mà lợi hại như vậy, ngay cả Thiên Chủ Thập Tứ Trọng Thiên cũng chẳng làm được gì, đầu lưỡi còn bị bọn họ cắt trúng?