Trên lý thuyết, toàn bộ diễn kỷ đều là do Thiên Đạo bắt đầu. Như vậy cũng đủ để Thiên Đạo tính toán không sót chi tiết nào, hiểu rõ số mạng của mỗi người như lòng bàn tayGiống như là một cái mâm gỗ rơi từ độ cao nào, cuối cùng đáp xuống chỗ nào vậy. Mỗi cá nhân sẽ sống ra sao, chết thế nào, bao giờ cười, bao giờ khóc, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Thiên Đạo.
Nhưng trong thế giới này, cuối cùng cũng có một số điều không lường trước được. Trong thiên hạ này tồn tại một vài người mà vận mệnh của họ lại không bị Thiên Đạo khống chế.
Nói cách khác, Thiên Đạo không tính ra được những người này ra đời thế nào, cũng không tính ra được tương lai, số phận bọn họ sẽ ra sao…
Sắc mặt La Chinh cũng cực kỳ ngạc nhiên. Thậm chí Thanh Long ở trong đầu cũng truyền đến một tiếng thở dài: “Haiz! Thật bất ngờ, đến ta còn không có cái nhìn thông suốt như tiểu cô nương Nhân tộc này. Không ngờ La Chinh ngươi lại là người không có số mệnh…”
Vân Lạc chầm chậm đứng lên, lúc này mới nói: “Cho nên lần đầu tiên La Chinh xuất hiện ở nơi này, đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim, ta cũng không làm gì ảnh hưởng tới cách nghĩ của hắn! Về phần Thiên Vị tộc, nếu các ngươi có thể thuyết phục La Chinh gia nhập với các ngươi thì ta cũng sẽ không can thiệp vào. Song, các ngươi không thể động đến Triệu Lập vừa mới nhận được danh hiệu Tu La màu bạc kia”
Lúc này, bảy người Thiên Vị tộc đều im lặng. Ở trong mắt bọn họ, La Chinh giống như trở thành một kẻ ngoại tộc.
Mạc lão đại quay đầu nhìn về phía La Chinh: “Vậy thì La Chinh, ngươi có tình nguyện gia nhập Thiên Vị tộc chúng ta không?” Theo Mạc lão đại, mặc kệ La Chinh có phải là cái gì mà người không có số mệnh hay không, nếu La Chinh sở hữu danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim thì bọn họ không thể bỏ qua. Nếu như để cho La Chinh chạy mất thì chỉ sợ các nhân vật cấp cao của Thiên Vị tộc biết được rồi sẽ trừng phạt bọn họ thật nặng.
La Chinh trầm ngâm một chút, ánh mắt hơi lóe lên, lập tức cười nói: “Hình như ta không có lựa chọn nào khác”
Vũ Trạch lại lạnh lùng cười: “Coi như ngươi cũng tự biết rõ bản thân”
“Dù sao thì cũng chẳng ai nhìn thấu vận mệnh của ta, gia nhập Thiên Vị tộc nghe ra cũng không phải chuyện gì xấu. Chẳng qua ta có một yêu cầu” Sắc mặt của La Chinh đột nhiên thay đổi.
“Yêu cầu gì?” Mạc lão đại lại hỏi.
La Chinh liền nói: “Giữ nguyên tháp Linh Lung ở đại lục Hải Thần năm trăm năm”
Thực ra ngay từ đầu La Chinh đã quyết định chuyện này. Đối với rất nhiều chủng tộc của đại lục Hải Thần, nhất là Nhân tộc và Yêu Dạ tộc thì tháp Tội Ác thật sự quá quan trọng. Mấu chốt là thánh địa Tử Tâm vẫn chưa hoàn toàn phát triển.
Tuy nói sau này có lẽ sức uy hiếp của Song Ma thánh địa sẽ không còn tồn tại nữa, thế nhưng nếu để Thiên Vị tộc đưa tháp Tội Ác đi ngay lúc này, mặc dù không có ảnh hưởng quá lớn đối với Yêu Dạ tộc, song sợ rằng sẽ là phiền toái lớn đối với thánh địa Tử Tâm.
“Năm trăm năm?” Mạc lão đại do dự một chút.
Cho dù xem xét từ góc độ nào thì cuộc giao dịch này đều rất có lãi. Ít nhất thì bọn họ có thể thuyết phục La Chinh gia nhập Thiên Vị tộc một cách thuận lợi, không cần phải hao tổn tâm lực gì cho chuyện này.
Nhưng ngay vào lúc này Thanh Phong lại nói: “Ba trăm năm đi! Bây giờ tháp Linh Lung mới chỉ thể hiện được một nửa năng lực mà thôi. Chúng ta có thể giúp ngươi phát động hoàn toàn tháp Linh Lung! Hiệu quả của ánh sáng tạo hóa sẽ vượt xa hiện tại. Hơn nữa, số tầng của tháp Linh Lung cũng sẽ đạt tới ba mươi tầng”
“Phát động hoàn toàn?” Ánh mắt của La Chinh đột nhiên sáng lên.
Thanh Phong gật đầu. Ba tòa tháp thử luyện của Thiên Vị tộc đều có ba mươi tầng. Song tòa tháp Linh Lung này trước mắt chỉ mới triển khai được mười lăm tầng mà thôi…
Phương án này dĩ nhiên là tốt. Nhưng La Chinh lại đột nhiên lắc đầu. “Hay là thôi đi. Ở trong tháp Linh Lung này chỉ có thể tu luyện tới Chiến Tôn cấp cao mà thôi, cho dù có triển khai toàn bộ tháp Linh Lung thì tác dụng cũng không lớn”
Tháp Linh Lung nằm ở trong vùng đất nguyền rủa, cao nhất thì cũng chỉ có thể ở mức Chiến Tôn cấp cao. Vượt quá giới hạn này thì sẽ bị lực nguyền rủa xâm nhập. Cho nên triển khai số tầng cao tới đâu thì cũng không có ý nghĩa gì.
“Vấn đề này quá dễ giải quyết. Khắc truyền tống trận trong tháp Linh Lung là được rồi” Thanh Phong còn nói thêm.
La Chinh vẫn lắc đầu: “Chẳng phải truyền tống trận được khắc trong tháp Linh Lung sẽ bị tòa tháp này ăn sạch sao?”
Thanh Phong cười nhạt một cái: “Truyền tống trận do các ngươi khắc tất nhiên sẽ bị nuốt trọn. Nhưng cái chúng ta để lại thì không”
Những lời này của hắn lại thuyết phục được La Chinh. Nếu như bọn họ thật sự có thể lưu lại truyền tống trận trong tháp Linh Lung, thế thì cho dù là Chiến Thánh hay là đại năng Thần Hải Cảnh thì đều có thể tự do ra vào tháp Linh Lung. Tuy ở trong tháp Linh Lung này vẫn phải chịu ảnh hưởng của lực nguyền rủa, nhưng chỉ cần không vượt quá một tháng là được rồi.
Nghĩ tới đây, La Chinh liền nhìn về phía Vân Lạc mà hỏi: “Phần Cầm huynh và Chử Hạc huynh bây giờ còn đang ở dưới đáy tháp Tội Ác à?”
Vân Lạc gật đầu: “Đúng, sau khi trở thành Chiến Thánh thì bọn họ vẫn luôn tu luyện trong tháp”
“Xem ra bọn họ có thể thấy được ánh mặt trời rồi” La Chinh cười nói: “Trước hết cứ gọi bọn họ lên đây đi…”
Từ đáy tháp có thể tiến vào trong tháp ở khoảng một tháng. Nếu như lần này xây dựng được truyền tống trận thì bọn họ có thể tự do rời khỏi tháp Linh Lung.
Bên này La Chinh coi như đã đạt được một thỏa thuận đơn giản với Thiên Vị tộc. Từ nay về sau, Vân Lạc sẽ chuyển lời đến hai người cầm quyền của Nhân tộc và Yêu Dạ tộc, để bọn họ đưa tất cả sinh linh rời khỏi tháp Tội Ác.
“Dọn sạch tháp Tội Ác! Có ý gì?”
“Sẽ không phải là sự thật chứ? Thiên Vị tộc thực sự muốn đem tháp Tội Ác đi…”
“Ài, đáng thương làm sao, ta mới tu luyện đến Chiến Tướng cấp tám. Không ngờ tháp Tội Ác lại bị lấy đi vào đúng lúc này, đúng là xui xẻo!”
Rất nhiều sinh linh các chủng tộc đều không vui. Người nào người nấy liền kêu la, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Vân Lạc hoàn toàn không giải thích gì nhiều với bọn họ mà đi lên tới đỉnh tháp Tội Ác cùng bảy người của Thiên Vị tộc. Còn hai vị Chiến Thánh của Nhân tộc là Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cũng được mời từ đáy tháp Tội Ác lên. Khi bọn họ gặp La Chinh, tất nhiên đều vui mừng.
Lúc nghe thấy mấy người bên cạnh La Chinh nói giúp bọn họ chế tạo một đường truyền tống trận, hai người lại càng mừng rỡ như điên!
Thật ra thì tu luyện đến bước này rồi, tâm cảnh của bọn họ cũng vô cùng vững chắc. Mặc dù ở dưới tháp Tội Ác vô cùng buồn chán, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể quay về trong tháp Tội Ác đi lại một phen! Nhưng một khi nghĩ đến cả đời này đều không thể rời khỏi vùng đất nguyền rủa, bị nhốt ở trong động Huyền Minh và tòa tháp nho nhỏ này thì áp lực tâm lý vẫn tương đối lớn.
Giả sử sau khi xây dựng xong truyền tống trận, bọn họ liền có tu vi Chiến Thánh thì đối với bọn họ, trở về thánh địa Tử Tâm chính là một chuyện thực sự đáng mừng.
Bên ngoài vùng đất nguyền rủa, sinh linh của các chủng tộc đều đứng bao quanh tháp Tội Ác. Nhìn tòa tháp lớn trước mắt này, trên mặt rất nhiều sinh linh đều lộ vẻ không cam lòng.
“Ài, những người đó cũng thật là ngang ngược, nói lấy liền lấy. Tháp Tội Ác này thuộc về đại lục Hải Thần của chúng ta mà!”
“Mặc dù ta cũng rất không cam lòng, nhưng đúng là trong truyền thuyết tòa tháp này thuộc về Thiên Vị tộc. Lấy lại thứ vốn thuộc về mình cũng không coi là ngang ngược mà!”
“Không cam tâm thì đã thế nào? Nghe nói chưa? Người ta là Thần Cực Cảnh. Biết cái gì là Thần Cực Cảnh không? Còn lợi hại hơn cả đại năng Thần Hải Cảnh, giơ tay nhấc chân liền có thể hủy diệt thánh địa của các ngươi…” Thật ra thì bản thân vị lão huynh đang nói chuyện này cũng không rõ Thần Cực Cảnh là cái cấp bậc gì. Hắn chỉ cần biết Thần Cực Cảnh còn mạnh hơn so với Thần Hải Cảnh là được.
Ngay dưới cái nhìn chằm chằm của đông đảo sinh linh, cả tòa tháp Tội Ác đột nhiên phát ra một loạt âm thanh chấn động dữ dội.
“Ầm ầm…”
Những ngôi nhà trong các thôn xóm xung quanh tháp Tội Ác kia cũng chấn động theo, một số phòng ốc không quá chắc chắn liền sụp xuống trước cơn địa chấn giống như trận động đất nhỏ này.
“Bọn họ sẽ không trực tiếp điều khiển tháp Tội Ác bay đi chứ…” Có người lẩm bẩm nói.
Dưới sự chấn động liên tục này, phần thân dưới của tháp Tội Ác kéo dài ra!
Tòa tháp đồ sộ này vốn dĩ giống như là một sinh mệnh. Trước con mắt của mọi người, nó cứ không ngừng kéo dài ra như vậy, không ngừng “cao lên”. Tầng thứ nhất ban đầu của tháp Tội Ác nhanh chóng cao lên tới lưng trời. Còn hai vị võ giả cao to làm nhiệm vụ canh cửa của Nhân tộc kia lần này cũng chỉ có thể đứng ngẩn ngơ trên mặt đất.
Trong vùng đất bị nguyền rủa cấm bay, nên dù thế nào bọn họ cũng không dám bay lên…
Cơn chấn động này kéo dài khoảng nửa canh giờ. Bên ngoài toàn bộ tháp Tội Ác kéo dài ra một đoạn cao khoảng mười sáu tầng. Còn một đoạn chôn dưới đất vẫn duy trì mười bốn tầng như trước.
Thanh Phong đã thực hiện hứa của hắn, triển khai hoàn toàn tháp Tội Ác.