Nghe thấy giọng nói không vui của Vô Ưu Vương, sắc mặt La Chinh cũng cứng đờ“Tiền bối, hai vị đó là bạn của vãn bối…”
La Chinh đang muốn mở miệng giải thích thì Vô Ưu Vương đã nói: “Không cần biết là kẻ nào, hãy dùng chân diện mục hiện thân đi, nếu không đừng trách ta không khách sáo”
Nếu đổi thành những tình huống khác thì sợ là Vô Ưu Vương sẽ không chút do dự ra tay loại trừ họ. Nhưng La Chinh lại là Nhân tộc, họ là do La Chinh mang tới nên Vô Ưu Vương mới khắc chế như vậy, tuy nhiên ông vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho việc 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh âm thầm dò xét mình.
Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 không chút do dự, hóa thành hình thái hai linh hồn hình người, một xanh một nâu xám xuất hiện trước mặt Vô Ưu Vương, đồng thời chắp tay với Vô Ưu Vương.
“Bọn ta nương nhờ ở thế giới trong cơ thể của La Chinh đã lâu, chưa từng dùng diện mạo thật gặp người khác, cũng không có ý định âm thầm theo dõi, mong các hạ thứ lỗi” Thanh Ngọc Chi Linh nói.
Vô Ưu Vương quan sát Thanh Ngọc Chi Linh, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ nhưng lại cười nói: “Ta quen thuộc với khí tức của ngươi, ngươi từng nắm giữ vùng không gian này. Ngươi là Chân Lý Chi Tử trong văn minh Thanh Ngọc đúng không?”
Thanh Ngọc Chi Linh gật đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Các hạ bản lĩnh cao cường, ta chưa từng phát hiện ra các hạ ẩn nấp ở mảnh đất này”
“Nếu bị ngươi phát hiện, sợ rằng ta không sống được tới bây giờ” Vô Ưu Vương nhìn Thanh Ngọc Chi Linh.
Cứ cách mỗi đoạn thời gian, vùng không gian này sẽ xóa bỏ toàn bộ tất cả vật chất bên trong. Nơi này có thể xem như hậu hoa viên của Chân Lý Chi Tử nắm giữ chân lý không gian, bất cứ ai đảm nhiệm Chân Lý Chi Tử đều không thể dễ dàng tha thứ cho việc có một tên Nhân tộc sống trộm ở đây.
“Các hạ nói đùa” Thanh Ngọc Chi Linh trả lời: “Các hạ có thần thông mạnh như vậy, có thể xuyên thấu bức tường hỗn độn và du lịch bên ngoài hỗn độn. Nếu có thể tiết lộ huyền bí trong đó, văn minh Thanh Ngọc chúng ta tình nguyện chung sống còn chưa kịp, sao có thể đối địch với các hạ?”
Sắc mặt Vô Ưu Vương không biến hóa chút nào: “Cho dù ngươi không làm kẻ địch của ta, nhưng văn minh sau lưng ngươi thì chưa chắc. Tình hình trong Bỉ Ngạn vô cùng phức tạp, đâu phải chỉ một Chân Lý Chi Tử như ngươi có thể quyết định?”
Trong phút chốc Thanh Ngọc Chi Linh không biết nên trả lời Vô Ưu Vương như thế nào. Nói đi cũng phải nói lại, nếu năm xưa Thanh Ngọc Chi Linh nhận ra được sự tồn tại của Vô Ưu Vương thì tám, chín mươi phần trăm là sẽ nghĩ cách diệt trừ ông.
“Thôi…” Vô Ưu Vương bỗng nhiên thở một hơi thật dài: “Ít nhất lão tử cũng vẫn sống tiếp được. Bây giờ dù những Chân Lý Chi Tử kia có nắm chân lý không gian trong tay cũng đừng hòng chạm đến vùng không gian này!”
Vô Ưu Vương vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Thanh Ngọc Chi Linh lại lộ ra vẻ khác thường: “Các hạ vừa bảo rằng cho dù là Chân Lý Chi Tử cũng không cách nào điều khiển vùng không gian này nữa?”
“Đương nhiên” Vô Ưu Vương ngạo nghễ nói: “Bọn chúng chỉ có thể ném không gian vào nơi này chứ không có cách nào thu hồi và mang ra ngoài lại, thậm chí còn không thể nhìn xem trong vùng không gian này có thứ gì. Ta đã tước đoạt quyền lợi của Chân Lý Chi Tử”
Tước đoạt quyền lợi của Chân Lý Chi Tử…
Vô Ưu Vương nói đến là nhẹ nhàng bình thản, nhưng trong lòng La Chinh, Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 đều như có sấm sét nổ tung.
Quy tắc này được dùng chân lý để định nghĩa, ai có thể tùy tiện đánh vỡ chân lý của toàn hỗn độn?
La Chinh chấn động vô cùng, ánh mắt sáng rực lên: “Theo như lời tiền bối nói thì tiền bối đã tước đoạt quyền lợi của Chân Lý Chi Tử rồi, như vậy ngài có thể đưa ta ra ngoài ư?”
Vô Ưu Vương liếc La Chinh một cái, hỏi: “Ngươi gấp rút muốn về thế cơ à?”
“Vâng” La Chinh nhếch miệng, gật đầu đáp.
Trong lòng Vô Ưu Vương cũng hiểu rõ, sinh linh bị đưa vào vùng không gian này hơn phân nửa là vì đắc tội Chân Lý Chi Tử. Nhưng đối thủ của Chân Lý Chi Tử có ai không phải là kẻ vô cùng mạnh mẽ, ngược lại hình như thực lực của La Chinh chưa đạt tới mức đó.
“Đừng vội” Vô Ưu Vương lại nói: “Ta có thể giúp ngươi tìm ra giao điểm thời gian của vùng hư không này, dù có chậm trễ bao nhiêu thời gian, ta chỉ cần dùng giao điểm thời gian đưa ngươi trở về là được”
“Tùy ý xác định vị trí giao điểm thời gian!”
Vẻ mặt 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh lại đầy kinh ngạc.
Thế giới càng nhỏ thì càng dễ dàng kiểm soát. Nếu đó là thế giới trong cơ thể mình, mình thân là người sáng tạo thì chẳng có gì không làm được cả, từ việc điều chỉnh tốc độ chảy của thời gian hay thậm chí quay ngược thời gian cũng không phải là việc khó.
Có điều, một thế giới trong cơ thể có tuyến thời gian hỗn loạn cũng không phải chuyện gì tốt đối với người sáng tạo. Vì vậy, nếu không cần thiết, chẳng ai muốn nhiễu loạn thời gian ở thế giới trong cơ thể.
Bên trong vũ trụ, các Thánh Nhân hay thậm chí Giới Chủ đều có thể khiến thời gian dao động, thậm chí có năng lực làm thay đổi tốc độ chảy của thời gian. Nhưng sau khi đến Thần vực, năng lực này trở nên cực kỳ hiếm hoi và quý giá.
Lại mở rộng ra đến thế giới mẹ và hỗn độn, muốn trực tiếp tu luyện thần thông đến mức có thể rung chuyển thời gian hay điều khiển thời gian, đây gần như đã là chuyện không thể.
Ngoài một số rất ít tín vật Bỉ Ngạn đặc biệt, còn lại hầu như không ai có thể vượt qua chân lý thời gian!
Mà chân lý thời gian, ngay cả cổ thần Hỗn Độn cũng không có khả năng nắm giữ!
Vì vậy, việc Vô Ưu Vương có thể tùy ý xác định vị trí của giao điểm thời gian và đưa La Chinh trở về khiến họ khiếp sợ không thôi.
“Đó là chuyện không thể tốt hơn!” La Chinh vô cùng vui mừng.
Vô Ưu Vương quan sát bên ngoài hang động một chút. Lần này chỉ có một mình ông trở về, còn mười hai đồ đệ khác vẫn trôi giạt ở bên ngoài hỗn độn. Ông bèn nói: “Về cung điện trước rồi nói sau”
Không lâu sau, đoàn người trở về cung điện xây dựng trên Tắc San Chi Trụ.
Dọc theo đường đi, Vô Ưu Vương hỏi thăm La Chinh về thế cục bên trong hỗn độn, La Chinh bèn kể về tình hình của các đại tộc, đồng thời cũng nói tới một vài thế lực siêu cấp ở thế giới mẹ.
Lúc nghe đến chuyện tộc Hữu Hùng và tộc Thần Nông Thị bắt tay nhau tàn sát Cửu Lê, chân mày Vô Ưu Vương lập tức nhíu chặt. Ông thở dài: “Không ngờ Nhân tộc cũng có ngày tự giết nhau!”
Ở niên đại của Vô Ưu Vương, văn minh Nhân tộc là một thể thống nhất, thế lực cấp Chúa tể thống trị toàn bộ hỗn độn. Mặc dù cuối cùng vẫn không địch lại cây kim kia, nhưng từ đầu tới cuối Nhân tộc vẫn đoàn kết vô cùng.
Từ việc Vô Ưu Vương căm ghét dị tộc như vậy là có thể nhìn ra, từ đầu đến cuối trong lòng ông chỉ có đồng tộc của mình. Không ngờ lúc Nhân tộc sinh ra trong hỗn độn lần nữa lại rơi vào cục diện phức tạp như vậy, ông cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Tiền bối thần thông như vậy, nếu có thể trở về hỗn độn, đương nhiên có thể kết thúc những tranh chấp này” La Chinh bỗng nói.
“Trở về?” Vô Ưu Vương nghe xong thì lập tức lắc đầu.
“Không phải tiền bối nắm giữ vùng không gian này và có thể thu hồi toàn bộ mọi thứ trong vùng không gian này lại à?” La Chinh hỏi.
Vô Ưu Vương nở nụ cười bất đắc dĩ, đồng thời chỉ vào thể linh hồn của 9527 và nói: “Hắn có thể trở về hỗn độn, ngươi cũng có thể trở về hỗn độn, nhưng hắn thì có thể không?”
Vô Ưu Vương chỉ vào Thanh Ngọc Chi Linh, nói.
Mặc dù đều là thể linh hồn hóa ra, nhưng Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 vẫn khác biệt về bản chất. 9527 là một phân hồn thứ thiệt, còn Thanh Ngọc Chi Linh dựa vào “Văn Minh Chi Khí” sau khi được La Chinh dung nạp mới có thể xuất hiện bên trong hỗn độn, còn trên thực tế bản thể của Thanh Ngọc Chi Linh vẫn ở trong Bỉ Ngạn. Lúc này, Thanh Ngọc Chi Linh đang ở trạng thái giáng lâm.
“Ý của tiền bối là…” Ánh mắt của La Chinh hơi đông cứng lại.
Vô Ưu Vương chỉ vào dải phế tích hoang tàn ở phía xa, nói: “Kỷ nguyên hỗn độn thuộc về chúng ta đã qua, chúng ta không thể trở về hỗn độn được nữa, dù có về thì cũng chỉ có thể dưới hình thái tín vật Bỉ Ngạn mà thôi. Nói cách khác, ngươi có thể coi vùng không gian này là một Bỉ Ngạn khác”