La Chinh cũng không thể chống lại quy tắc ẩn chứa trong cái móc câu nàyGiống như tảng đá hình vuông to lớn kia, vốn dĩ cũng chỉ là đá bình thường, sau khi dựa vào quy tắc Thiên Đạo thì dù cho La Chinh bùng nổ hết sức mạnh cũng không thể làm tảng đá kia xê dịch đi tí nào.
Trong vũ trụ này, cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể đột phá quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nhất định, La Chinh của giai đoạn hiện nay thì còn lâu mới đủ sức.
Nhưng sau khi La Chinh nói xong, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Huyễn Linh.
Cô gái Yêu Dạ tộc lặng lẽ ít nói này dùng một tay cầm cây cung dài, một tay còn lại thì cầm cái móc dài kia, vẫn luôn vô cùng cảnh giác nhìn bờ đối diện
Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung!
Khi La Chinh nhìn kỹ Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung kia, ánh mắt hắn hơi lóe lên, trong lòng đã lên kế hoạch, ngay sau đó bèn nói thêm: “Hoặc là, ta cũng có thể làm đồ ngốc một lần”
Kim Hải và Quý Nam nghe thấy lời của La Chinh thì trên mặt hơi có vẻ nghi hoặc.
Còn Thương Ma cẩu thả thì càng buồn bực hơn: “Ngươi thực sự định để mình bị móc đi?”
Đã có vết xe đổ của Đại Mộng…
Nếu La Chinh bị đối phương móc qua, kết cục cuối cùng có thể sẽ giống như Đại Mộng, bị đùa bỡn bằng cái móc dài trong tay, sau đó dễ dàng bị đánh chết.
“Có lẽ…” La Chinh nhún vai một cái, lại dùng chân nguyên truyền âm để truyền lời của mình sang. Tuy rằng đôi bên cách nhau một khoảng ba trăm trượng, nhưng thính giác của võ giả tốt hơn bình thường, chưa chắc đối phương sẽ không nghe thấy lời của hắn.
Lần giằng co này, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Trong lòng nhóm võ giả của đại sảnh Nhân Quả ít nhiều gì cũng có chút sốt ruột.
Võ giả đi vào đại sảnh mộng ảo gần như đều có thể lọt vào tốp ba trăm người đầu tiên của Đại Giới này.
Nhưng cuộc so đấu trong chiến trường mộng ảo càng lúc càng quyết liệt, tốc độ giành được điểm mộng ảo của võ giả xếp hạng đầu cũng càng lúc càng nhanh. Đây chính là đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi.
Hiện giờ bọn họ giằng co như vậy, những võ giả bên ngoài đại sảnh Nhân Quả đang điên cuồng cướp đoạt điểm mộng ảo, tất nhiên thứ hạng của bọn họ sẽ không ngừng giảm xuống!
Mỗi khi bọn họ kiểm tra thứ hạng của mình liền phát hiện mình đã rớt xuống một hai bậc.
“Đại ca Độc Cô, chúng ta cứ chờ mãi thế này sao?” Có người hỏi.
Độc Cô nọ ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn vào lớp sương mù không ngừng quay cuồng kia, khẽ cười nói: “Vì sao không thể chờ?”
“Nhưng!”
“Chắc hẳn đối phương càng nóng ruột hơn chúng ta” Độc Cô thản nhiên nói. “Bọn họ hẳn sẽ không giữ được bình tĩnh”
Thực ra vào giờ này khắc này, trong lòng Độc Cô cũng không quá chắc chắn.
Cũng không phải hắn không tự tin với thực lực của bản thân. Nếu đại sảnh Nhân Quả thứ ba này để cho đôi bên chém giết lẫn nhau thì vấn đề này cũng rất dễ giải quyết.
Một mình hắn ra tay cũng đủ để dọn sạch bảy tên võ giả bên đối diện, đó cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Theo như lời người nọ bên đối diện, thực lực không phải điểm then chốt để quyết định thắng bại trong đại sảnh Nhân Quả, mà phải xem ai có thể nắm bắt được quy luật trong đó.
Thực lực của Đại Mộng không thể nói là không mạnh. Trong nhóm mười người này, có lẽ thực lực của Đại Mộng chỉ đứng sau hắn. Cũng bởi vì như thế nên hắn mới yên tâm để cho Đại Mộng bị câu đi, tin rằng Đại Mộng có đủ thời gian để kéo mình qua…
Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đại Mộng bị đối phương đánh chết với phương thức gần như đùa bỡn, thậm chí còn không có chút khả năng chống cự nào.
Vì thế, trong lòng Độc Cô cũng âm thầm cảnh giác.
“Vèo!”
Một cái móc dài đột nhiên bắn ra, cuối cùng vẫn trở về mà không thu hoạch được gì.
Đôi bên đều đang tiến hành kiểu thăm dò vô vị này, nhưng do không thể phong tỏa đối phương nên hành động này chỉ giống như câu cá trong một dòng sông đen như mực, căn bản không thể nào cắn câu.
Ngoại trừ dùng cái móc dài để thăm dò ra, đôi bên cũng thi triển một số công kích khác, ví dụ như phi, đao, cung, tiễn các loại, nhưng cuối cùng vẫn không thể quấy nhiễu đối phương được là bao.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng của La Chinh lại rời khỏi sương mù, xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong nháy mắt La Chinh đột nhiên hiện thân, sắc mặt đám chín người được cầm đầu bởi Độc Cô bỗng phức tạp hẳn lên.
“Thằng nhóc này ra khỏi sương mù là muốn bắt chước Đại Mộng? Chủ động để chúng ta câu?”
“Như vậy chẳng phải hắn đi tìm chết sao? Chưa chắc hắn đã có thực lực như Đại Mộng!”
“Cho dù có thực lực như Đại Mộng thì đã sao? Câu thằng nhóc này qua thì chẳng phải có thể tùy tiện trêu chọc nó à?”
“Để ta!”
Trong bóng tối có người nóng lòng muốn thử, muốn quăng cái móc dài của bản thân tới chỗ La Chinh.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô lại thản nhiên nói: “Chờ một chút”
Độc Cô nhìn La Chinh, chân mày hơi nhíu lại. Đối phương đã đánh chết Đại Mộng thì hiển nhiên hiểu rất rõ quy luật của cái móc trong tay mọi người.
Sau khi bị móc trúng, toàn bộ trạng thái của bản thân đều sẽ bị cái móc dài trực tiếp loại bỏ, hơn nữa cũng không thể ra tay đánh lại.
Như vậy, người này còn dám rời khỏi sương mù Ảo Cảnh Vãng Sinh thì nếu không phải đồ ngốc thì cũng là có mưu kế khác.
Nghĩ tới đây…
Giọng nói của Độc Cô liền bay ra ngoài từ trong bóng tối.
“Người chính là người vừa mới lên tiếng? Đại Mộng là bị ngươi đánh chết?” Độc Cô hỏi, trong ngữ khí của gã ẩn chứa vẻ ngạo nghễ không hề che giấu, luôn khiến người ta có cảm giác như nhìn từ trên cao xuống.
La Chinh nhìn một vùng tối đen bên bờ đối diện, hơi lướt qua theo phương hướng giọng nói truyền tới, Thanh Mục Linh Đồng vận chuyển, liền nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ngồi im trong đó.
“Là ta, thì sao?” La Chinh đáp lại.
“Chịu để lộ vị trí của mình, ngươi không sợ chết?” Độc Cô lại hỏi.
“Ta sẽ không chết, sao lại phải sợ?” La Chinh hỏi ngược lại.
Độc Cô nhìn chăm chú vào La Chinh một cách lạnh nhạt, trên mặt cũng lộ chút do dự. Nếu đối phương chịu hiện thân thì nhất định đã chuẩn bị kế sách đầy đủ, hắn khẽ nhíu mày phỏng đoán tâm tư của đối phương.
Trước mắt, đại sảnh Nhân Quả thứ ba này giống như là một trò chơi đấu trí tuệ, so dũng khí, xem ai hiểu quy tắc của trò chơi này sâu sắc hơn thì mới có thể nắm giữ thế chủ động. Độc Cô luôn tự phụ, nhưng đối mặt với La Chinh thì trong lòng cũng mơ hồ có chút bất an.
“Không quăng móc à?”
Tuy rằng trên mặt La Chinh là nụ cười tươi, nhưng trong lòng lại hơi buồn bực.
Nếu đối phương vẫn không chịu quăng móc thì hắn cũng không làm được gì.
“Các ngươi đã không vung móc, thế thì để ta tới vậy!”
“Vù!”
Mặc dù hắn chỉ thấy được cái bóng như có như không trong bóng tối, nhưng cái móc dài bay vọt ra vẫn bay thẳng đến người ngồi ngay ngắn trong bóng tối kia.
Cái móc dài như thoi đưa tới ngay lập tức!
Tuy rằng tốc độ ném móc đã được La Chinh đẩy đến cực hạn, nhưng tốc độ phản ứng của đối phương cũng không chậm chút nào. Thân hình hắn hơi di chuyển hai thước liền dễ dàng tránh được một móc này của La Chinh. Xuất phát từ tự tin nên hắn cũng chỉ di chuyển hai thước.
Song vốn dĩ La Chinh cũng không có ý định móc trúng, hành động này của hắn chỉ là để khiêu khích, giống hệt như phương pháp của Đại Mộng kia. Song Đại Mộng là chế giễu bằng lời nói, còn La Chinh thì vừa bắt đầu liền trực tiếp ra tay.
Một móc không trúng, La Chinh không hề dừng lại, khóa chắc bóng dáng gầy gò lờ mờ kia, cái móc dài trong tay lại quăng đi!
“Vù!”
Cái móc dài bay vụt tới, bóng người kia chỉ có thể di chuyển vài thước để tránh né cái móc dài này.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần!
Lần lượt tung móc, lần lượt kéo về mà không thu hoạch được gì.
Nhưng trên mặt La Chinh vẫn nở nụ cười thản nhiên, tỏ ra rất kiên nhẫn.
Chỉ có điều, trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh nhạt của Độc Cô trong bóng tối rốt cuộc cũng có vẻ tức giận.
“Vèo!”
Sau khi tránh được cái móc của La Chinh, cái móc dài trong tay gã cũng vọt ra, bay thẳng về phía La Chinh.
“Đến rồi!”
Ánh mắt La Chinh đột nhiên lóe lên. Cái hắn chờ chính là giây phút này.
Cái móc dài này bay thẳng đến chỗ La Chinh, khi nó sắp cuốn lấy La Chinh đến nơi mới bay vụt đến chỗ cách La Chinh không xa thì đột nhiên ngừng lại!
Chính là do Độc Cô nắm phần đuôi dây xích của móc dài lại, cứng rắn kéo cái móc dài đã bắn đi được một nửa trở về.
Nhìn phương hướng cái móc dài lùi về, trong mắt La Chinh liền hiện ra ý cười gian trá: “Sao lại lấy về vậy?”
Trong vùng tối tăm ở bờ bên kia không có ai nói chuyện, nhưng ngay sau đó có một khí thế bén nhọn truyền đến từ trong bóng tối, chính là từ Độc Cô.
“Đại ca Độc Cô, vì sao không ra tay?” Một võ giả hỏi.
“Chỉ cần móc thằng nhóc này sang thì hắn chết chắc, vì sao phải do dự?” Có người hoàn toàn không hiểu.
Độc Cô chầm chậm đứng dậy, quan sát La Chinh từ trên xuống dưới. Trong nháy mắt, ngay lúc gã vừa mới tung móc ra thì trong lòng xuất hiện một linh cảm cực kỳ xấu, cho nên cuối cùng gã mới thu hồi cái móc dài lại.
Nhưng vào thời khắc này, người đứng bên cạnh gã lại không nhịn được. Một người trong đó đột nhiên ném cái móc dài về phía La Chinh, cuốn thẳng lấy hắn, Độc Cô muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.