Nghe A Phúc nói vậy, Ninh Vũ Điệp bỗng siết chặt nắm đấm!Nhiều cường giả Sinh Tử Cảnh bao vây tấn công La Chinh như vậy, hơn nữa bọn họ còn tinh thông lực quy tắc của tất cả các hệ. Đối với La Chinh mà nói, đây đúng là thử thách vô cùng lớn.
Tô Linh Vận khẽ lẩm bẩm trong miệng, nàng biết rõ mình không thể thay đổi bất cứ điều gì, thế nên chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Còn Khê Ấu Cầm lại bước ra phía trước một bước, giơ tay lên.
“Ngươi có thể làm gì?” A Phúc thản nhiên hỏi.
“Phá hỏng Chân Tuyệt Lộ này!” Khê Ấu Cầm căn bản không muốn nói lý, nàng cũng không lý trí như Ninh Vũ Điệp.
Nhưng Khê Ấu Cầm còn chưa ra tay thì A Phúc đã nói: “Thân thể Thiên Tử đương nhiên lợi hại, nhưng giao điểm không gian của ngươi không dùng được ở đây đâu!”
Làm sao Khê Ấu Cầm chịu nghe lời người này nói? Ngón tay nàng khẽ động, kết nối với những cự kiếm trong Tử Cực giới. Nhưng mà… mãi một lúc sau, khi hai tay nàng xoay vòng mãi mà xung quanh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Giống như A Phúc đã nói, ở đây nàng căn bản không thể nào kết nối được với Tử Cực giới, giao điểm đã mất đi hiệu lực!
Lúc này nàng đã bó tay toàn tập, nhìn La Chinh đang không ngừng giãy giụa trong đủ loại lực quy tắc, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi!
Nghĩ tới đây, nàng cũng muốn nhảy lên Chân Tuyệt Lộ…
“Ngươi định làm gì?” Ninh Vũ Điệp lạnh giọng quát lên, kéo Khê Ấu Cầm lại.
Nếu lúc trước Khê Ấu Cầm nhảy lên Chân Tuyệt Lộ, có lẽ sẽ không có quá nhiều nguy hiểm. Nhưng bây giờ ở Chân Tuyệt Lộ, những võ giả được tạo ra từ khí âm dương đó đều có thực lực là Sinh Tử Cảnh, làm sao Khê Ấu Cầm có thể chống lại được?
“Nhưng mà La Chinh…” Khê Ấu Cầm lo âu nói.
Ở một số phương diện Khê Ấu Cầm thực sự thông minh hơn Ninh Vũ Điệp, ví dụ như trong việc suy đoán tâm tư của La Chinh, khả năng của nàng thể hiện rất rõ ràng. Nhưng ở phương diện võ đạo, nàng lại kém xa Ninh Vũ Điệp. Bây giờ Khê Ấu Cầm tiến vào Chân Tuyệt Lộ, chẳng khác gì đi tìm chết.
Cũng may thực lực của Khê Ấu Cầm kém xa Ninh Vũ Điệp, nên cho dù nàng có giãy thế nào thì cũng không chạy thoát khỏi sự khống chế của Ninh Vũ Điệp được.
Nhưng đúng vào lúc này, Tô Linh Vận lại từ tốn nói: “Đừng lo”
Khê Ấu Cầm nhìn Tô Linh Vận, hừ một tiếng: “Ngươi tất nhiên không lo lắng cho sự sống chết của La Chinh…”
“Không!” Tô Linh Vận lắc đầu một cái, “Ta tin La Chinh. Hắn có đủ thực lực để chống lại!”
Ninh Vũ Điệp cũng gật đầu: “Giới hạn của La Chinh không chỉ đến đây, không nên nghe lời của người này” Vừa nói Ninh Vũ Điệp vừa chỉ vào A Phúc.
Ba người bọn họ cũng không có ấn tượng gì quá tốt với A Phúc, chẳng qua A Phúc cũng không quan tâm, hắn chỉ thờ ơ quan sát từng hành động của La Chinh ở Chân Tuyệt Lộ.
“Ầm…”
Trong nháy mắt, đủ loại lực quy tắc đã đánh lên thân thể La Chinh, phát ra ánh sáng chói mắt.
Thấy vậy, ba cô gái siết chặt nắm đấm, trên mặt đầy vẻ căng thẳng.
Sau khi ánh sáng tan đi, thân thể La Chinh vẫn vững vàng đứng sừng sững tại chỗ, chẳng qua quần áo trên người hắn đều đã bị những năng lượng kia đánh tan…
“Chuyện này… Hình như tên nhóc này đã chuyển dời sức mạnh đi?” Trên mặt A Phúc lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Còn Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận thì thở phào một hơi, trên mặt là nụ cười mỉm. Các nàng không quan tâm quá trình, cũng không muốn biết La Chinh làm đã thế nào để chống lại những công kích này. Các nàng chỉ biết phu quân của mình vô cùng dũng mãnh, dưới sự công kích như vậy mà lại không hề bị thương.
Nhưng trong mắt Ninh Vũ Điệp lại tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Dời sức mạnh? Huynh ấy làm như thế nào?”
A Phúc từ tốn nói: “Tạm thời chưa nhìn ra, có vẻ như hắn đã dung hợp với ý chí nào đó, có thể là một linh vật, rồi chuyển dời sức mạnh lên linh vật đó…” Chính A Phúc cũng không nhìn ra La Chinh đã dung hợp với ý chí của toàn bộ Đại Thế Giới. Vừa rồi hắn đã trực tiếp chuyển dời sức mạnh lên núi Nguyên Từ Thần. Chỉ dựa vào mức độ công kích ở trình độ này thì cũng không thể nào khiến núi Nguyên Từ Thần rung chuyển được.
Dựa vào việc chuyển dời sức mạnh, La Chinh tiếp tục chạy như điên. Mặc cho những người Thánh tộc đó thi triển đủ mọi thủ đoạn, bản thân La Chinh vẫn không hề ngừng nghỉ!
Không lâu sau, La Chinh cảm thấy con đường phía trước dần dần rõ ràng hơn, hơn nữa A Phúc và ba cô gái cũng đang đứng ngay phía trước.
Lúc La Chinh bước lên Chân Tuyệt Lộ, ba người này đứng phía sau hắn, nhưng không ngờ cuối đường lại trở về nơi xuất phát, vậy nên thật sự khiến La Chinh hơi giật mình.
“Vèo!”
La Chinh nhảy lên, nhảy ra khỏi Chân Tuyệt Lộ, cười nói với A Phúc: “Coi như ta thông qua rồi chứ?”
“Thông qua giai đoạn thứ nhất” A Phúc từ tốn nói.
“Lệnh bài đâu?” La Chinh hỏi.
A Phúc chỉ về phía sau lưng La Chinh. La Chinh nghiêng đầu nhìn sang, khí âm dương trên bờ đất kia chậm rãi trôi nổi, cuối cùng không ngừng ngưng kết, đồng thời toàn bộ bờ đất cũng biến mất sạch sẽ, trên không trung quả nhiên có một lệnh bài đang chậm rãi hạ xuống.
Ba cô gái cũng ngẩng đầu nhìn qua, Ninh Vũ Điệp từ tốn nói: “Là chữ Khảm”
Một lệnh bài khắc chữ Khảm chậm rãi bay xuống, bay thẳng vào tay La Chinh. Hắn lật nhìn một chút, liền nghe thấy A Phúc nói: “Nắm giữ lệnh bài chữ Khảm, ngươi có thể tiến vào trong Tàng Thư Các, xem các loại sách!”
“Tàng Thư Các!” Lông mày La Chinh chợt nhướng lên.
Bất kỳ thứ gì trong Tiên Phủ này đều không thể coi thường. Ở giai đoạn hiện tại của La Chinh mà nói, những thứ khác có lẽ cũng không quá quan trọng, nhưng Tàng Thư Các nhất định là không thể không vào!
A Phúc cười khẩy: “Ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng nữa. Cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh mà bị nhiều võ giả Sinh Tử Cảnh của Thánh tộc vây công như vậy thì cũng không sống nổi đâu. Mà hình như ngươi đã chuyển dời sức mạnh lên một linh vật nào đó. Nếu ngươi có lòng tin với linh vật này, có thể thách thức giai đoạn thứ hai của Chân Tuyệt Lộ”
A Phúc cho là La Chinh cầm linh vật nào đó, nhưng bản thân linh vật này thật ra lại không hề tồn tại. Tất nhiên, cũng có thể coi cả Đại Thế Giới này như là một linh vật của La Chinh…
Khả năng chịu đựng của một Đại Thế Giới vẫn khá kinh khủng. Cho dù một số ít cường giả trong thiên hạ có thể hủy diệt sinh linh trong Trung Vực, nhưng nếu muốn hủy diệt trọn cái Đại Thế Giới thì cơ bản là chuyện không tưởng.
La Chinh cũng không đời nào để cho Đại Thế Giới phải gánh vác công kích quá lớn. Lần trước, vì đối phó với con mắt đen kia, La Chinh đã hủy diệt toàn bộ các ngọn núi trên Đại Thế Giới. Lần này, La Chinh khôn hơn, đã biết chuyển dời sức mạnh lên núi Nguyên Từ Thần rồi.
“Tất nhiên!” La Chinh khẽ mỉm cười.
A Phúc gật đầu, sương mù lại lần nữa tản ra, Chân Tuyệt Lộ phía trước La Chinh lại mở ra lần nữa!
“Giai đoạn thứ hai sẽ khó hơn giai đoạn thứ nhất, ngươi phải tự cẩn thận!” A Phúc nói: “Nhưng nếu ngươi có thể chuyển dời sức mạnh, chỉ cần linh vật kia của ngươi có thể chịu đựng được, vậy chắc hẳn cũng không có nguy hiểm gì…”
Vì vậy La Chinh một lần nữa hưng phấn xông vào Chân Tuyệt Lộ.
Lúc này Khê Ấu Cầm mới nghiêng đầu cười một tiếng với Tô Linh Vận: “Được rồi, có thể xoay người lại rồi…”
Lúc này Tô Linh Vận mới quay đầu, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ ngượng ngùng. Trên người La Chinh không có quần áo, vừa rồi nàng xấu hổ quá nên nghiêng đầu đi. Còn Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm, hai nàng đương nhiên sẽ không xấu hổ như Tô Linh Vận…
Đợt chém giết thứ hai mất nửa canh giờ, thực lực của những võ giả Thánh tộc đó cũng tăng lên một bậc. Mặc dù bọn họ không dùng bất kỳ công pháp nào, nhưng tu vi của những võ giả do khí âm dương này hóa thành đều là Thần Hải Cảnh, ngay cả lực quy tắc cũng tăng lên tới tầng ba, thậm chí tầng bốn!
Cũng may những người này không biết cách mở Lĩnh Vực. Tất cả các đòn tấn công đều bị núi Nguyên Từ Thần ở phía nam Đông Vực, trong Bạo Loạn Tinh Hải hoàn toàn hấp thu.
La Chinh chuyên tâm chạy nước rút ở Chân Tuyệt Lộ, hắn không có tâm tư đi kiểm tra xem núi Nguyên Từ Thần thế nào…
Cho dù núi Nguyên Từ Thần này rất rắn chắc, nhưng dù sao thì sức chịu đựng cũng có hạn. Hơn mười vị đại năng Thần Hải Cảnh Thánh tộc thay nhau công kích, sức mạnh chất chứa trong đó kinh khủng tới cỡ nào?
Hơn nửa ngọn núi Nguyên Từ Thần chìm trong biển sâu, phần đáy của nó đã xuất hiện một vết nứt nhỏ, mà vết nứt này đang không ngừng mở rộng ra.
“Xong rồi!” La Chinh thông qua giai đoạn thứ hai của Chân Tuyệt Lộ, liền thấy Tô Linh Vận đột nhiên xoay người lại. Thấy Tô Linh Vận đỏ bừng tới tận mang tai, La Chinh liền cười cười, lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn tu di ra mặc vào.
Sương mù mịt mờ hạ xuống, trên bầu trời lại xuất hiện một tấm lệnh bài.
Lần này chính là một tấm lệnh bài chữ “Cấn”.
“Lệnh bài này thì có tác dụng gì?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
A Phúc thấy La Chinh lấy được lệnh bài này, trên mặt hắn hiện vẻ vui mừng: “Có lệnh bài này, ngươi liền có thể mang Tiên Phủ theo bên mình!”